Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết 1 bài văn kể lại 1 trải nghiệm buồn của em với mẹ

Viết 1 bài văn kể lại 1 trải nghiệm buồn của em với mẹ. ( Viết ít nhất 5 trang giấy bình thường mà phải hay nhoa, nếu mà hay mik chấm điểm tối đa)
1 trả lời
Hỏi chi tiết
102
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Trải qua cuộc sống, chúng ta không thể tránh khỏi những trải nghiệm buồn, những cảm xúc đau lòng. Trong cuộc sống của tôi, có một trải nghiệm buồn đặc biệt đã để lại dấu ấn sâu sắc trong tâm trí và trái tim tôi. Đó là một kỷ niệm đau buồn với mẹ, một kỷ niệm mà tôi không thể quên.

Tôi còn nhớ rõ ngày đó, một ngày mưa phùn nhẹ nhưng không khí lại tràn đầy sự căng thẳng. Tôi và mẹ đã có một cuộc tranh cãi lớn, những lời lẽ gay gắt và những cử chỉ tức giận đã làm cho không khí trong nhà trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Tôi không thể kiềm chế được cảm xúc của mình và đã nói những lời đau lòng đến mẹ.

Trong những phút giây đó, tôi cảm thấy như mọi thứ xung quanh đều đổ vỡ. Tôi cảm thấy mình đã làm mẹ buồn, đã làm tổn thương người mà tôi yêu thương nhất trên đời. Tôi cảm thấy tội lỗi và hối hận vì những lời lẽ mình đã nói ra. Nhưng đã quá muộn để hối hận, đã quá muộn để quay lại thời điểm trước khi cãi nhau xảy ra.

Ngày hôm đó, mẹ không nói một lời nào. Mẹ chỉ im lặng, nhưng trong ánh mắt của mẹ, tôi có thể thấy sự đau đớn và thất vọng. Tôi cảm thấy tội lỗi và không thể chịu đựng được nữa. Tôi chạy ra khỏi nhà, để lại mẹ đơn độc trong căn nhà lạnh lẽo.

Trong những ngày tiếp theo, tôi sống trong sự hối hận và đau khổ. Tôi không thể ngủ được, không thể ăn uống, không thể tập trung vào bất cứ điều gì. Tôi chỉ biết rằng tôi đã làm mẹ buồn và tôi không thể tha thứ cho chính mình.

Sau một thời gian dài, tôi quyết định quay trở về nhà và xin lỗi mẹ. Tôi không biết mẹ có thể tha thứ cho tôi hay không, nhưng tôi không thể để mẹ tiếp tục sống trong cô đơn và đau khổ. Tôi muốn mẹ biết rằng tôi thật sự hối hận và xin lỗi vì những lời lẽ đã làm tổn thương mẹ.

Khi tôi bước vào nhà, mẹ vẫn im lặng. Tôi cảm thấy tim mình đau đớn và không biết phải nói gì. Tôi chỉ biết rằng tôi muốn mẹ biết rằng tôi yêu mẹ và xin lỗi vì những lời lẽ đã làm mẹ buồn. Tôi cầu xin mẹ tha thứ và hứa sẽ không bao giờ lặp lại những sai lầm của mình.

Mẹ nhìn tôi trong mắt có chút nhẫn tâm và sau đó, mẹ ôm tôi vào lòng. Tôi cảm nhận được tình yêu và sự tha thứ từ mẹ. Mẹ nói với tôi rằng mẹ cũng có lỗi và không phải lúc nào cũng đúng. Mẹ nói rằng gia đình chúng ta không thể tránh khỏi những xích mích và tranh cãi, nhưng quan trọng nhất là chúng ta phải biết tha thứ và yêu thương nhau.

Từ trải nghiệm buồn đó, tôi đã học được rất nhiều. Tôi đã hiểu rằng không ai hoàn hảo và mọi người đều có thể mắc sai lầm. Quan trọng là chúng ta phải biết lắng nghe và tha thứ cho nhau. Tôi đã học cách trân trọng mỗi khoảnh khắc bên mẹ và không bao giờ để những lời lẽ tức giận làm tổn thương người thân yêu.

Trải nghiệm buồn đó đã là bài học quý giá cho tôi. Nó đã giúp tôi trưởng thành và hiểu rõ hơn về tình yêu gia đình. Từ đó, tôi đã học cách sống hòa thuận và yêu thương mọi người xung quanh mình.
2
0
Nguyenn MinhAnh
17/12/2023 13:31:08
+5đ tặng

Mẹ em là một người mẹ tuyệt vời, luôn quan tâm, hi sinh tất cả vì con cái. Vì thế, em rất yêu quý và kính trọng mẹ của mình. Tuy nhiên, đã có lần em phạm phải lỗi sai khiến mẹ phải buồn lòng. Dù đã được mẹ bỏ qua, nhưng đến nay em vẫn còn nhớ mãi.

Hồi đó, em đang học lớp 5, nhân dịp cuối năm học, cô giáo tổ chức một buổi đi picnic ở công viên cho cả lớp. Và yêu cầu mỗi bạn phải tự chuẩn bị phần cơm trưa của mình để mang theo. Trở về nhà với niềm vui sướng, em chia sẻ ngay với mẹ về chuyến đi này. Cả ngày hôm đó, em tíu tít bên cạnh mẹ để đòi mẹ làm một hộp cơm thật xinh xắn. Mẹ em nấu ăn rất khéo, và em thường khoe điều đấy với chúng bạn. Nghĩ về cảnh mọi người phải trầm trồ trước hộp cơm xinh xắn của mình mà em phấn khích không thôi.

Sáng ngày hôm đó, em thức dậy sớm, mang theo túi đồ đã soạn sẵn từ hôm trước, xuống nhà bếp để nhận hộp cơm từ mẹ rồi lên xe. Giây phút mở nắp hộp cơm ra, em đã vô cùng thất vọng khi nhìn thấy những món ăn bình thường như hằng ngày, được sắp xếp đơn giản trong đó. Không hề trang trí, bày biện bắt mắt như những hộp bento trước đây. Lúc đó, sự thất vọng, chán chường đã khiến em không biết phải suy nghĩ gì cả. Thốt lên những lời không phải với mẹ: “Mẹ đã hứa sẽ làm hộp cơm thật đẹp cho con mà. Sao nó chẳng đẹp gì cả vậy”. Nghe em nói như thế, mẹ sững người, đôi mắt đỏ hoe im lặng nhìn em. Nhìn mẹ như vậy, em cảm thấy khó chịu vô cùng. Thế nên, vội cầm theo hộp cơm, em lao nhanh ra khỏi cửa, đi đến nơi tập trung.

Suốt cả chuyến đi hôm đó, trong đầu em cứ xoay mãi về chuyện xảy ra sáng nay. Em hồi tưởng lại khuôn mặt mệt mỏi của mẹ. Chợt nhớ ra rằng, suốt mấy ngày nay, do lượng công việc ở xưởng tăng đột xuất, nên mẹ phải tăng ca liên tục, thời gian nghỉ ngơi rất ít. Quầng thâm dưới mí mắt mẹ ngày càng đậm hơn. Vậy mà mẹ vẫn thức dậy sớm, chuẩn bị cho em một hộp cơm thật tươm tất, tuy đơn giản nhưng đủ đầy và chan chứa tình mẹ. Thế mà em không biết trân trọng, còn nói chuyện hỗn láo với mẹ. Trời ơi, sao em có thể hành xử như vậy được chứ. Trưa hôm đó, lúc ăn cơm, em cứ cảm thấy nghẹn ứ ở cổ họng. Sự buồn bã khiến em chẳng thấy vui vẻ gì cả, dù chuyến đi rất thú vị. Em chỉ mong nhanh trở về nhà, gặp mẹ và xin lỗi mẹ ngay.

Đến chiều, chuyến đi chơi kết thúc, mọi người tạm biệt nhau để trở về nhà. Vừa xuống xe, em lao nhanh vào nhà, thấy mẹ đang ở trong bếp. Em liền chạy lại, ôm chầm lấy mẹ, và lí nhí “Con xin lỗi mẹ ạ, con biết sai rồi ạ”. Nói xong, mắt em tự nhiên đỏ hoe, nước mắt thi nhau trào ra bởi sự ân hận và hối lỗi đến tận cùng. Chợt, một đôi bàn tay dịu dàng vuốt ve nhẹ nhàng lên mái tóc em. Rồi giọng nói của mẹ vang lên “Không sao cả, chỉ cần con biết nhận lỗi sai là mẹ vui rồi”. Thế là em và mẹ cứ đứng ôm nhau như vậy một lát lâu, đến khi bố về mới dừng lại. Nhanh chóng quay lại chuẩn bị bữa tối.

Bữa cơm tối hôm đó, em ăn vô cùng ngon miệng. Không phải vì đồ ăn ngon hơn mọi hôm, mà vì hôm đó em đã nhận được một bài học vô cùng quý giá từ người mẹ yêu quý của mình.

Em cảm thấy thật xấu hổ với lỗi lầm đã gây ra. Nhưng cũng nhờ vậy, em càng thêm yêu thương và kính trọng mẹ. Em mong mọi người hãy lấy đấy làm bài học cho mình. Bài học của đạo hiếu. Và ngay lúc này, trong em lại vang lên những dòng thơ tha thiết:

…Hãy quên đi những lo âu mẹ nhé

Đừng buồn phiền quá thể vì con

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo