Đọc đoạn trích:
Xế chiều hôm ấy, bà mẹ chồng và chồng Dần mới đến. Cả hai cùng mặc quần áo cánh. Bà mẹ
khoác một cải áo nâu dài đã bạc ở trên vai. Chú rể xách một chẽ cau, chừng một chục quả. Vào đến
nhà, y lủng tủng không biết đặt đâu. [...] Bà mẹ chồng có lời ngay:
Thưa ông, ông đã có lòng thương đến cháu, mà xét ra, như thế này thì thật ông thương quá.
thương mọi nhẽ, cái gì ông cũng châm chước đi cho cả, khiến chúng tôi cảm tạ cái bụng ông mà lại
lấy làm xấu hổ về cái cách chúng tôi xử lắm. Chúng tôi xử thế này thật quả là không phải. Nhưng lại
Trời, lạy Đất!... Chúng tôi cũng muốn nghĩ thế nào kia nhưng ống trời ông ấy chỉ cho nghĩ đến thế
thôi, thì cũng phải rầu lòng mà chín bỏ làm mười, chứ như ông thì thật một bỏ làm mười, mà không
được một cũng bỏ làm mười. Có vậy thì công việc của cháu mới xong xuôi được. [….].
Rồi ông ngồi lữ thử. Bởi vì ông buồn lắm. Chi lát nữa là người ta rước Dần đi. Đêm hôm nay,
chỉ còn mình ông với hai đứa trẻ con. Nhà sẽ vắng ngắt ngo, chẳng khác gì ngày vợ ông mới chết
đi. Rồi chỉ mươi bữa, nửa tháng là ông đã phải bỏ nốt hai đứa con trai để ngược... Chao ôi! Buồn biết
mấy? ... Ông đờ đẫn cả người. Ông nghĩ bụng rằng: giá Dần không phải về nhà người ta, thì có lẽ
chẳng đời nào ông phải lên rừng; ông cử ở nhà với ba con, bố con đùm bọc lấy nhau, bây giờ bỏ lại
hai đứa bé mà đi, ông thương chúng nó quá... A thì ra ông phải đi nơi khác làm ăn, chẳng phải vì có
gì khác mà chỉ vì Dần phải đi lấy chồng, Dần đi lấy chồng, không ai trông coi vườn đất, nhà cửa, con
cái cho ông nữa... Ông buồn quá. Ông đáp lại những câu rất dài dòng của bà thông gia bằng những
câu ngắn ngủn. Bà thông gia, trái lại nhiều lời lắm. Bà vui vẻ. Bà nói luôn. Bởi tài ăn nói của người
ta, một đời mới có dịp dùng đến độ vài lần. Bà thì chỉ một lần thôi, bởi vì bà có mỗi một mống con
trai. Lấy một con vợ cho con, có dễ đâu? Nhất là mình lại không có nhiều tiền. Công việc phải qua
mấy mươi nấc, mấy mươi cầu. Chưa cưới được vợ về cho con, thì còn là đi lại mỏi chân, van ông lạy
bà sái hàm răng... Công việc của bà, mười phần xong đến chín phần rồi. Còn một tỷ chút nữa mà thôi.
Tội gì không ngọt ngào với người ta cho yên ổn cả. Người ta gả con gái, đã chẳng được gì thì cũng
phải được lời nói mát lòng, mát ruột cho hả dạ...
Đến tối, đám cưới mới ra đi. Vẻn vẹn có sáu người, cả nhà gái nhà trai. Ông bố vợ đã tưởng
không đi. Nhưng bà mẹ chồng cố mời. Vả lại nếu ông không đi, thì hai đứa bé cũng không thể đi mà
Dần thì đang khóc lóc. Nếu chỉ có mình nó ra đi thì có lẽ nó cũng không chịu nổi. Ông đành kéo mấy
cành rào lấp ngõ rồi đi vậy.
Dần không chịu mặc cải áo dài của bà mẹ chồng đưa, thành thử lại chính bà khoác cải áo ấy
trên vai. Dần mặc những áo vải ngày thường nghĩa là một cái quần cồng cộc xẫng và đẹp những
miếng và thật to, một cái áo cánh nâu bạc phếch và cũng vá nhiều chỗ lắm, một bên tay rách quả, đã
xé cụt gần đến nách. Nó sụt sịt khóc, đi bên cạnh mẹ chồng. Chú rể dắt đứa em lớn của Dần. Còn
thằng bé thì ông bố cõng. Cả bọn đi lủi thủi trong sương lạnh và bóng tối như một gia đình xâm lăng
lặng dắt díu nhau đi tìm chỗ ngủ….
(Trích Một đám cưới, Tuyển tập Nam Cao, NXB lao động, tr.135-138)
Viết bài văn phân tích , đánh giá nhân vật Dần trong đoạn trích trên
0 trả lời
482