Đặc điểm của các giai cấp thời phong kiến của TQ có năm giai cấp chính là
1. Giai cấp Quân Chủ (Thời kỳ Tiền Hán, 221 TCN - 8 sau Công Nguyên): Đây là giai cấp đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc, được lập ra bởi Tần Thủy Hoàng sau khi thống nhất Trung Quốc. Giai cấp này được quản lý bởi các quan chức quân sự và chính trị, và được chia thành các hạt để quản lý.
2. Giai cấp Nho Giáo (Thời kỳ Hán, 206 TCN - 220 sau Công Nguyên): Giai cấp này được xác định bởi triết học Nho Giáo, và được quản lý bởi các quan chức học thuật. Nho Giáo là triết lý chính thống của Trung Quốc trong hơn 2000 năm, và đã ảnh hưởng đến văn hóa, tôn giáo và chính trị của Trung Quốc.
3. Giai cấp Thập Tự Chính (Thời kỳ Tây Hán, 206 TCN - 220 sau Công Nguyên): Giai cấp này được quản lý bởi các quan chức chính trị, và được chia thành 10 cấp độ khác nhau. Các quan chức trong giai cấp này được tuyển chọn dựa trên khả năng và thành tích, và được đào tạo trong các trường học chính trị.
4. Giai cấp Thượng Lưu (Thời kỳ Nam Bắc triều, 420 - 589): Giai cấp này được quản lý bởi các quan chức quân sự và chính trị, và được chia thành các hạt để quản lý. Thượng Lưu là giai cấp giàu có và quyền lực nhất trong xã hội phong kiến Trung Quốc, và được xem là lớp quý tộc.
5. Giai cấp Thương Nô (Thời kỳ Nam Bắc triều, 420 - 589): Giai cấp này bao gồm các nông dân, thương nhân và nô lệ. Thương Nô là giai cấp thấp nhất trong xã hội phong kiến Trung Quốc, và bị coi là tầng lớp bị áp bức và bị kìm hãm nhất.