Mùa xuân là một trong những mùa trong năm được nhiều người yêu thích và trông đợi. Với sự trở lại của ánh nắng mặt trời, cây cỏ bắt đầu mọc lên, hoa nở rộ, mùa xuân mang đến cho chúng ta một cảm giác tươi mới, hân hoan và đầy hy vọng. Trong bài thơ "Tự nhiên là thế" của Vũ Bằng, ông đã miêu tả sự yêu thích và trìu mến của mọi người đối với mùa xuân, đặc biệt là trong tháng giêng - tháng đầu tiên của mùa xuân. Tháng giêng là thời điểm mà thiên nhiên bắt đầu thay đổi, mọi thứ trở nên sống động hơn và người ta cảm nhận được sự tươi mới của mùa xuân. Trong bài thơ, Vũ Bằng cũng nhắc đến câu "ai bảo được non đừng thương nước, bướm đừng thương hoa", thể hiện tình yêu và lòng trung thành của con người đối với quê hương và thiên nhiên. Mùa xuân là thời điểm mà cảnh đẹp của quê hương được tôn vinh, và con người cũng tỏ ra biết ơn và trân trọng những điều tốt đẹp mà thiên nhiên ban tặng. Tổng quan, bài thơ của Vũ Bằng với những hình ảnh và cảm xúc về mùa xuân đã tạo nên một tác phẩm tươi vui, lạc quan và thể hiện sự yêu thương và trân trọng của con người đối với thiên nhiên và quê hương.