Trong giai đoạn từ nửa sau thế kỷ X đến nửa đầu thế kỷ XVI, các vương quốc phong kiến Đông Nam Á đã đạt được những thành tựu văn hóa đáng kể. Dưới đây là một số nhận xét về những thành phần văn hóa tiêu biểu của các vương quốc này:
Kiến trúc và đô thị hóa: Các vương quốc phong kiến Đông Nam Á đã phát triển kiến trúc đặc biệt, có thể hiện diện trong việc xây dựng các thành phố và hoành tráng. Ví dụ như Angkor Wat tại Campuchia và Borobudur tại Indonesia được coi là đỉnh cao của kiến trúc Đông Nam Á và là di sản văn hóa thế giới.
Văn hóa và tôn giáo: Các nhà vua và các tộc quý trong các vương quốc này đã ủng hộ và cung cấp các hoạt động văn hóa và tôn giáo. Văn hóa chính thống, như đạo Phật và đạo Hindu, đã được thừa nhận và phát triển mạnh mẽ trong khu vực này. Các công trình văn học, nghệ thuật và kiến trúc có xu hướng lấy cảm hứng từ các tôn giáo này.
Trường học và giáo dục: Các vương quốc phong kiến ở Đông Nam Á đã thành lập các trường học và đại học để đào tạo nhân tài. Ví dụ như Đại học Hà Nội lần đầu tiên được thành lập vào thế kỷ XI ở Việt Nam và Đại học Boroḍur ở Indonesia. Các trường học và đại học này có ý nghĩa quan trọng trong việc duy trì và phát triển tri thức và văn hóa hóa trong khu vực.
Nghệ thuật và điêu khắc: Các nghệ thuật và điêu khắc đạt đến đỉnh cao trong phong cách kiến trúc Đông Nam Á của vương quốc. Sự sáng tạo và thông minh trong công việc điêu khắc, đá đục và gốm sứ đã tạo ra những sản phẩm nghệ thuật độc và tinh thần. Các vương quốc này cũng đã phát triển các nghệ thuật biểu diễn như vũ điệu và kịch, có thể biểu diễn trong các lễ hội và sự kiện quan trọng.
Thư pháp và chữ viết: Sự phát triển của chữ viết đã góp phần quan trọng trong việc lưu giữ và phát triển tri thức và văn hóa. Các vương quốc phong kiến Đông Nam Á đã sử dụng các hệ thống chữ viết như chữ Nôm ở Việt Nam, chữ Khmer ở Campuchia và chữ Jawa/Kawi ở Indonesia. Việc sử dụng và phát triển chữ viết này đã mang lại tiện ích trong giao thức tiếp theo và lưu trữ kiến trúc.
Những thành phẩm văn hóa hóa biểu tượng của vương quốc phong kiến Đông Nam Á từ nửa sau thế kỷ X đến nửa đầu thế kỷ XVI đã góp phần quan trọng trong việc xác định và xây dựng văn hóa đặc biệt của vùng Đông Nam Á và là di sản văn hóa thế giới đáng tự hào.