Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Chuyện này diễn ra vào một buổi chiều mùa hè, và nó đã in sâu vào trí nhớ của tôi như một khoảnh khắc đầy cảm xúc. Đó là bài kiểm tra môn Văn mà tôi sẽ không bao giờ quên, không chỉ vì điểm số kém mà còn vì cảm xúc phức tạp đi kèm.
Trong buổi học đó, cô giáo Hường đã trả bài kiểm tra cho từng học sinh. Tôi nhớ rõ nét bức màn phủ lên gương mặt cô, có vẻ không vui. Bài của tôi đặt trên bàn và khi tôi đọc con số "3" lớn lên, tôi như bị đánh gục. Trái tim tôi như dừng lại, không thể tin vào điều gì đang xảy ra. Tôi cố gắng kiểm tra lại, nhưng con số 3 đỏ rực đã in sâu vào tâm trí tôi. Tôi gấp bài lại và ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng không ai quan tâm đến nỗi buồn của tôi. Có lẽ họ nghĩ tôi sẽ luôn đạt điểm cao vì tôi luôn là người giỏi môn Văn của lớp. Tôi cảm thấy xấu hổ và buồn bã.
Tôi nhớ rõ cảm giác khi đọc lại bài viết của mình và nhận ra rằng tôi đã đặt sai đề. Đề bài yêu cầu tả một dòng sông, nhưng tôi lại viết về một kỷ niệm thời thơ ấu. Tôi đã mất tập trung và không đọc kỹ đề bài, và điều đó làm tôi cảm thấy tự trách nhiệm. Tại sao tôi có thể mắc sai lầm ngớ ngẩn như vậy? Tôi tự trách mình. Nhớ lại lúc đó, tôi nộp bài mà không kiểm tra kỹ, để những lời khen của cô giáo và bạn bè làm cho tôi tự mãn và không còn cẩn thận. Tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc và đáng trách.
Lúc đó, bạn Liên nói nhẹ vào tai tôi, đầy niềm vui:
"Hôm nay tớ được 8 điểm đấy! Tớ đã cố gắng suốt thời gian qua. Bây giờ tớ mới thấy kết quả. Tớ rất vui. Cậu thế nào, cậu được mấy điểm?"
Lời nói của Liên khiến tôi càng thêm buồn bã và xấu hổ. Cô ấy vui vẻ với điểm 8 đầu tiên trong môn Văn, trong khi tôi, người thường nhận điểm 8 và 9, bây giờ lại bị điểm 3. Không thể nào diễn tả được cảm xúc của tôi vào lúc đó. Tôi cảm thấy cô giáo Hường nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, vừa thất vọng, vừa ngạc nhiên.
Trên đường về nhà, tôi đi rất chậm, tâm trạng nặng nề. Tôi lo sợ việc bố mẹ biết về điểm 3 của tôi. Bố tôi luôn khuyến khích tôi học tốt và hy vọng rằng tôi sẽ tiếp tục theo đuổi sự nghiệp luật sư như ông. Mẹ tôi cũng luôn dành thời gian để ngồi cùng tôi đọc sách và học bài. Tôi không muốn họ biết về điểm số này, vì tôi sẽ cảm thấy thất vọng và xấu hổ.
Tối đó, tôi tự xem lại bài văn của mình. Điểm 3 như một lời nhắc nhở không ngừng. Tôi nhận ra rằng đó chỉ là một điểm 3, và tôi đã học được một bài học quý giá về sự cẩn thận và tập trung. Từ đó, tôi không bao giờ tái lầm sai và điểm 3 không còn xuất hiện trong bài văn của tôi nữa.
Tham gia Cộng đồng Lazi trên các mạng xã hội | |
LaziGo: | https://go.lazi.vn/join/lazigo |
Discord: | https://discord.gg/4vkBe6wJuU |
Kênh FB: | https://m.me/j/AbY8WMG2VhCvgIcB |
FB group: | https://www.fb.com/groups/lazi.vn |
FB page: | https://www.fb.com/lazi.vn |
Youtube: | https://www.youtube.com/@lazi-vn |
Tiktok: | https://www.tiktok.com/@lazi.vn |
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |