Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Bài văn tự sự kết hợp vơí miêu tả, miêu tả nội tâm, biểu cảm kể về một việc em chứng kiến khiến em cảm động

bài văn tự sự kết hợp vơí miêu tả, miêu tả nội tâm, biểu cảm kể về một việc em chứng kiến khiến em cảm động
1 trả lời
Hỏi chi tiết
53
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Một buổi sáng đẹp trời, tôi đi dạo quanh công viên như mọi ngày. Ánh nắng mặt trời len lỏi qua những tán cây xanh mướt, tạo nên những đốm sáng lung linh trên mặt đường. Tôi cảm nhận được sự tươi vui và hạnh phúc trong không khí.

Trong lúc đi dạo, tôi bỗng dừng lại khi thấy một cảnh tượng đáng yêu và cảm động. Một cậu bé nhỏ khoảng 5 tuổi đang ngồi trên ghế đá, cầm trên tay một cuốn sách màu sắc tươi tắn. Ánh mắt của cậu bé tỏa sáng, đôi môi nhỏ nhắn cười tươi rạng rỡ. Tôi không thể rời mắt khỏi cậu bé, bởi vẻ đáng yêu và sự tinh nghịch trên khuôn mặt nhỏ bé ấy.

Tôi tiến lại gần hơn để xem rõ hơn nội dung cuốn sách mà cậu bé đang đọc. Từ xa, tôi nhận ra đó là một cuốn truyện tranh với những hình ảnh vui nhộn và màu sắc bắt mắt. Cậu bé đọc từng trang sách một, nhưng không chỉ đơn thuần đọc mà còn thể hiện sự hứng thú và tương tác với những hình ảnh trong truyện.

Tôi không thể nhịn được nụ cười khi nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của cậu bé. Đôi mắt sáng ngời, miệng cười tươi rói, cảm xúc tràn đầy trên khuôn mặt nhỏ bé ấy. Tôi cảm nhận được niềm vui và sự hồn nhiên trong cách cậu bé tận hưởng cuốn sách. Đó là một cảm giác tuyệt vời, như thể tôi cũng được trở về tuổi thơ, nơi mà mọi thứ đơn giản và tươi đẹp.

Cảnh tượng này đã khiến tôi cảm động sâu sắc. Tôi nhận ra rằng niềm vui thực sự không phụ thuộc vào những thứ vật chất, mà nó tồn tại trong chính con người chúng ta. Cậu bé nhỏ ấy đã cho tôi một bài học quý giá về sự đơn giản và niềm vui trong cuộc sống.

Từ đó, tôi đã học cách trân trọng những điều nhỏ bé và đơn giản trong cuộc sống. Tôi đã học cách tận hưởng từng khoảnh khắc và biểu cảm, như cậu bé đang làm. Cuộc sống trở nên tươi đẹp hơn, và tôi biết rằng niềm vui không chỉ tồn tại trong những điều lớn lao, mà còn trong những điều nhỏ bé xung quanh chúng ta.

Cảnh tượng đáng yêu và cảm động ấy đã ghi sâu trong trái tim tôi. Tôi sẽ luôn nhớ và trân trọng những giây phút đơn giản nhưng ý nghĩa như thế, và hy vọng rằng tôi cũng có thể mang niềm vui đến cho những người xung quanh như cậu bé đã làm với tôi.
1
0
Hồng Anh
04/01 21:29:32
+5đ tặng
Chiều, tan học, tôi lại rảo bước trên con đường quen, nơi mà trước đây tôi và An – một người bạn thân thiết thuở nhỏ của tôi có bao nhiêu là kỉ niệm, vui có, buồn có. Nhưng có lẽ kỉ niệm về ngày An dạy tôi chạy xe đạp làm tôi nhớ mãi…
Ngày ấy, An sống cùng bà ngoại ở cạnh nhà tôi, bởi An là con gái nên chúng tôi cũng dễ dàng trở nên thân thiết với nhau. An là một cô bé rất đáng yêu, hay cười và hơn tôi rất nhiều điều khác. An có một làn da nâu với mái tóc ngắn so le khiến cô bé trở nên mạnh mẽ. Tôi yêu mến An ở sự mạnh mẽ – An chưa lần nào khóc!
Sáng nào cũng thế, An đều qua nhà tôi và rước tôi đi học. Không phải nhà tôi không có xe mà chỉ vì tôi không biết chạy xe đạp. Cứ như thế mà An chở tôi mấy năm liền. Cho đến những ngày cuối cấp 1, đó là ngày cuối tuần, tôi đứng trông mãi mà không thấy An đến. Thế là tôi bèn đi qua nhà An xem cô nàng có ngủ quên hay không. Đến nhà thì bà ngoại An bảo rằng An đã đi học rồi. Tôi bắt đầu thấy nóng rơ trong người. Và tôi đi bộ đến trường với sự giận dữ. Có lẽ lúc nhỏ tôi là cô bé được chìu chuộng nên tôi hay tỏ ra khó chịu khi có việc không vừa ý mình. Giờ nghĩ lại thấy mình thật quá đáng!!
Đến lớp, tôi tiến về An liền.
– An! Sao hồi sáng An không rước Chi? Để Chi đi bộ đau chân rồi nè!!
An vẫn điềm nhiên và nói với vẻ nghiêm khắc:
– Sau này An sẽ không chở Chi đi nữa đâu! Chi lớn rồi chứ còn bé gì đâu. Sáng mai An sẽ chỉ cho Chi chạy xe đạp!
An nói bấy nhiêu rồi đi ra ngoài, tôi cũng chả nói được điều gì. Sáng hôm sau, An bắt đầu tập cho tôi chạy xe. Tôi rất nhát nên khi leo lên xe, đạp được hai, ba vòng đã ngã. Cứ như thế, tôi không chịu được nữa, tôi bắt đầu khóc.
– Chi không tập nữa đâu, té đau lắm!!
– Té đau thì cứ khóc, khóc xong phải đứng lên mà tiếp tục. Nếu không sẽ thất bại mãi đấy.
Câu nói lúc này của An khiến tôi có thêm động lực, tôi bắt đầu luyện chạy xe đạp nhiều hơn… Va rồi tôi đã thành công. Hôm ấy tôi sang nhà An để khoe kết quả của mình. Thế nhưng, tôi đã rất bất ngờ khi biết rằng ba mẹ An đã rước An ra Hà Nội. Tôi như không tin vào sự thật nữa. Và đến bấy giờ tôi mới hiểu được câu nói của An " sẽ không chở Chi đi học nữa " … Tôi đứng lặng, nước mắt bỗng rơi.
Ngày hôm nay, tuy mỗi đứa đã mỗi nơi, nhưng tôi vẫn không sao quên được hình bóng của An. Tuy đó chỉ là một kỉ niệm nhỏ nhưng nó sẽ mãi mãi là một kỉ niệm – một khinh nghiệm sống trong đời tôi: "Té đau thì cứ khóc, khóc xong phải đứng lên mà tiếp tục". Giờ này nơi đâu đó, chắc An cũng đang nghĩ về tôi…
Chú thích : chữ in đậm là yếu tố miêu tả

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư