Văn học Việt Nam thật phong phú với nhiều tác phẩm văn học viết về hình ảnh người mẹ Việt Nam anh hùng, bất khuất, trung hậu và đảm đang. Trong số đó, hình ảnh người mẹ dân tộc Tà ôi trong bài thơ "Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ" của Nguyễn Khoa Điềm là một trong những hình ảnh đặc biệt sâu sắc và nổi bật nhất. Hình ảnh của người mẹ trong bài thơ là một người phụ nữ bền bỉ, gắn bó với cuộc chiến, yêu thương quê hương và con cái. Mẹ Tà ôi đảm đang, giàu nghị lực, vừa nuôi con nhỏ, vừa phải làm công việc lao động sản xuất ở chiến khu như giã gạo nuôi bộ đội, tỉa bắp trên núi, chuyển lán đạp rừng - những công việc vất vả đầy gian khổ. Tình yêu con tha thiết, yêu nước sâu nặng và khát khao chiến thắng tương lai của mẹ đã được thể hiện vô cùng rõ nét. Mẹ xuất hiện trong những tư thế của người chiến sĩ, hòa nhập vào cuộc sống chung của đất nước. Đứa con cùng mẹ sẻ chia những gian lao, vất vả, người mẹ lúc này thực sự đã đi đánh giặc, đã cùng bộ đội chuyển lán đạp rừng, đã hy sinh từ ngôi nhà thân yêu của mình để vào chiến trường. Hình ảnh người mẹ Tà ôi được thể hiện qua rất nhiều các công việc khác nhau, không gian khác nhau và sự trưởng thành về hình thức và hành động. Người mẹ trong bài thơ không chỉ có nét đẹp truyền thống mà còn mang tinh thần thời đại, yêu thương con cái và yêu đất nước, đồng thời cũng giữ được tinh thần chiến đấu. Có thể nói, bài thơ "Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ" đã để lại nhiều ấn tượng đậm nét trong lòng người đọc về hình ảnh người mẹ Việt Nam.