Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
“Quê hương mỗi người chỉ một” là một câu mà ai cũng biết. Nhưng cũng có một số người lại cho rằng quê hương cũng có thể có rất nhiều. Nơi mà ta sinh sống lâu nhất cũng được gọi là quê hương, nơi ta sinh ra lớn lên cũng được gọi là quê hương, quê của bố cũng là quê hương mà quê của mẹ cũng là quê hương. Chính vì thế mà có cái tên “Quê người” ra đời.
“Quê người” là một tác phẩm của tác giả Vũ Quần Phương. Bài thơ chỉ có ba khổ thơ ngắn gọn với ngôn từ giản dị cùng những hình ảnh lặp lại nhưng vẫn rất giàu cảm xúc.
Trên cao thì nắng cũng quê ta
Cũng trắng màu mây bay phía xa
Đồi cũng nhuộm vàng trên đỉnh ngọn
Tôi ngỡ là tôi lúc ở nhà
Trời, đất chỉ có một nên dù ở đâu cũng thấy nó giống nhau, vẫn là trời cao, trong xanh, mây trắng bay phía xa. Núi thì ở đâu cũng có, cũng có cây xanh phủ kín. Cũng vì lý do đó mà tác giả tự nhủ cứ ngỡ đây là ở nhà. Từ “ngỡ” hiện lên thể hiện cảm xúc vừa bất ngờ, vườn xen chút buồn.
Nắng xuống vào cây, soi tận lá
Cây lá không là cây lá quen
Những dáng phố phường xa lạ kiểu
Nhưng nếp nhà dân khác lạ thềm
Ánh nắng soi là tận lá, dù chỉ là một chiếc là nhưng nhìn thế nào nó cũng không quen. Cũng phố phường như quê nhưng nhìn xa lạ. Vẫn nếp nhà dân san sát nhưng những bậc thềm với những người dân sao lại xa lạ đến vậy. Việc liệt kê các sự vật, hiện tượng khác thường đã cho thấy sự cô đơn và khác biệt to lớn giữ quê hương và quê người. Ở quê hương, nhìn đâu cũng thân quen, cũng in sâu vào trong tim, từng ngóc ngách đều quen thuộc, từng người nhìn đều dễ mến.
Nhớ quê, đành vậy, nhìn mây trắng
Nhìn nắng hanh vàng trên núi xa
Ngó xuống mũi giày thì lữ thứ
Bụi đường cũng bụi của người ta
Cũng vì hoàn cảnh mưu sinh, hoàn cảnh đặc biệt mà phải rời quê hương đến một nơi mới, có thể là sinh sống tạm thời, nhưng cũng có thể là ở đó mãi mãi. Nhưng dù có ở như nào, thì chỉ cần xa quê là thấy nhớ. Tuy nhiên, nhớ thì có thể làm được gì. Với tác giả, nhớ chỉ có thể nhìn mây trắng, nhìn nắng hanh,nhìn xuống chân, nhìn bụi đường. Chữ “đành vậy” đã cho thấy thái độ bất lực, chán nản của tác giả khi nhớ quê mà không được về. Mũi giày lữ thứ là mũi giày của những kẻ xa quê, sinh sống tạm bợ. Câu thơ "Bụi đường cũng bụi của người ta" đã càng cho thấy hơn về sự khác biệt và bất lực của tác giả. Bụi nào mà chả giống nhau, đều là thứ bẩn thỉu mà không ai muốn rây vào, thế mà ở nơi quê người, bụi đường cũng không phải bụi của ta.
Với ba khổ thơ ngắn gọn cùng ngôn từ giản dị mà giàu cảm xúc, Vũ Quần Phương đã thể hiện rõ tâm trạng nhớ quê hương da diết. Ông đã cho thấy sự khác biệt rõ ràng giữa quê hương và quê người. Qua bài thơ, tác giả cũng gửi tới thông điệp về sự biết ơn quê hương mình. Mỗi người khi còn có thể hãy trở về quê hương, nơi đó là nơi mà luôn chào đón ta dù ta có ra sao, có như nào.
Tham gia Cộng đồng Lazi trên các mạng xã hội | |
Fanpage: | https://www.fb.com/lazi.vn |
Group: | https://www.fb.com/groups/lazi.vn |
Kênh FB: | https://m.me/j/AbY8WMG2VhCvgIcB |
LaziGo: | https://go.lazi.vn/join/lazigo |
Discord: | https://discord.gg/4vkBe6wJuU |
Youtube: | https://www.youtube.com/@lazi-vn |
Tiktok: | https://www.tiktok.com/@lazi.vn |
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |