Bài học mà em rút ra tâm đắc nhất sau khi đọc bài thơ: Đó chính là " Ăn quả nhớ kẻ trồng cây" Câu tục ngữ này đã nói chính xác về bài thơ trên, bài học tâm đắc ở đây đó chính là hãy biết ơn những người đã giúp đỡ ta trên đường ta đi và trân trọng giá trị của người khác ban tặng cho mình, con đường ta và người khác là 2 con đường khác nhau, có thể song song hoặc không song song việc ta đi trên con đường của mình không bằng phẳng, con đường của người khác cũng vậy, nhưng họ không hoàn cảnh đó thay vì họ không nhìn con đường của mình, họ cứ bước đi, thì không phải, họ đã nhìn ta, và thấy con đường ta khó khăn thử thách đang ở phía trước họ liền tới và giúp cũng nhưng người mẹ trong câu chuyện vá chiếc áo cũ cho con gái ( dạy cho con phải trân trọng những gì mình có ). Bài học tâm đắt nhất là 2 thứ quan trọng và cần có ở mỗi con người đó là: Lòng biết ơn và trân trọng những gì người khác đã giúp đỡ mình, trân trọng những món vật chất mà mình đang có ở hiện tại.