Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Ngữ văn - Lớp 10
21/01 20:25:36

Viết bài văn phân tích nội dung và nghệ thuật 2 khổ thơ đầu trong bài thơ "Đây mùa thu tới"

Viết bài văn phân tích nội dung và nghệ thuật 2 khổ thơ đầu trong bài thơ Đây mùa thu tới
2 trả lời
Hỏi chi tiết
238
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Bài thơ "Đây mùa thu tới" của nhà thơ Hữu Loan là một tác phẩm mang đậm tình cảm và sắc thu. Trong bài thơ này, nhà thơ đã sử dụng hai khổ thơ đầu để phản ánh nội dung và nghệ thuật của tác phẩm.

Khổ thơ đầu thứ nhất của bài thơ là "Đây mùa thu tới, lá vàng rơi / Trên đường phố vắng, gió thổi qua". Đây là một khổ thơ mở đầu rất ấn tượng, ngay lập tức tạo nên hình ảnh một mùa thu đang đến. Nhà thơ sử dụng những từ ngữ đơn giản như "lá vàng rơi", "đường phố vắng", "gió thổi qua" để tạo nên một không gian thuần túy, mang đến cho người đọc cảm giác yên bình và thanh tịnh. Đồng thời, những hình ảnh này cũng thể hiện sự thay đổi của thời gian và sự tĩnh lặng của mùa thu.

Khổ thơ đầu thứ hai của bài thơ là "Cánh đồng hoa vàng, nắng vàng rơi / Trên cánh đồng hoa, gió thổi qua". Khổ thơ này tiếp tục tạo nên một không gian thuần túy, nhưng lần này là một không gian tự nhiên, tràn đầy sức sống. Nhà thơ sử dụng hình ảnh "cánh đồng hoa vàng" và "nắng vàng rơi" để tạo nên một bức tranh tươi sáng, rực rỡ của mùa thu. Từ "gió thổi qua" cũng mang đến cảm giác nhẹ nhàng, thoáng qua, tạo nên một không gian mở và tự do.

Nghệ thuật của hai khổ thơ đầu này nằm ở cách nhà thơ sử dụng hình ảnh và ngôn ngữ để tạo nên một không gian thuần túy và tươi sáng. Những từ ngữ đơn giản như "lá vàng rơi", "cánh đồng hoa vàng" và "gió thổi qua" không chỉ tạo nên hình ảnh mà còn mang đến cảm giác và tình cảm của mùa thu. Nhà thơ đã sử dụng những hình ảnh này để thể hiện sự thay đổi của thời gian và tạo nên một không gian thanh tịnh, yên bình và tràn đầy sức sống.

Tổng kết, qua hai khổ thơ đầu của bài thơ "Đây mùa thu tới", nhà thơ Hữu Loan đã thành công trong việc phản ánh nội dung và nghệ thuật của tác phẩm. Những hình ảnh và ngôn ngữ sử dụng đã tạo nên một không gian thuần túy, tươi sáng và tràn đầy cảm xúc của mùa thu.
1
0
Anh Liêm
21/01 20:27:05
+5đ tặng

“Đây mùa thu tới” in trong tập “Thơ thơ” (1938) một trong những tác phẩm nổi tiếng của Xuân Diệu trước cách mạng. Cảnh sắc mùa thu trong bài thơ thấm một nỗi buồn. Đó là cái buồn muôn thuở, nhưng cũng là cái buồn của thời đại, cái buồn của riêng Thơ mới. Buồn vì cái lạnh len lỏi đâu đây gợi nỗi cô đơn, buồn vì sự chia lìa từ hoa cỏ, chim muông đến con người. Buồn vì một nỗi nhớ nhung ngẩn ngơ, phảng phất trong không gian và trong lòng người.

Mở đầu bài thơ là những dòng chuyển động của không gian, thời gian chuyển thu, nhưng trong đoạn thơ này cũng thể hiện nỗi buồn thương của cảnh vật, qua một số miêu tả của tác giả: liễu yếu đào tơ, liễu tang tóc buồn “đứng chịu tang” “lệ ngàn hàng”. Tất cả những nổi buồn đó đều là tâm trạng mà tác giả dùng cảnh vật, thiên nhiên để nói đến sự cô đơn của người thiếu nữ. Những nỗi buồn mênh mang, mang những cảm xúc tâm trạng của người thi sĩ trong cảnh thu, sự mênh mang đó mang những nỗi buồn man mác, gợi lên những nỗi buồn của cảnh đầu thu.

Tiếp đến là những tín hiệu báo thu sang: “Hơn một loại hoa đã rụng cành”, nắng vàng nhạt, trăng vàng nhạt, gió vàng nhạt, đôi nhành khô gầy xương mỏng manh. Mùa thu đến cũng làm cho con người có thêm những tâm trạng buồn, cô đơn, tác giả đang lạc lõng trên con đường với những cô đơn, trống vắng trong tâm hồn của nhân vật trữ tình. Nhân vật ở đây đang mang những nỗi bâng khuâng, không biết nghĩ gì “tựa cửa nhìn xa, nghĩ ngợi gì”… Mùa thu làm cho tâm hồn người thiếu nữ cũng có chút thay đổi rõ rệt, những khoảng trống trong tâm hồn, những suy tư, cảm xúc của người thiếu nữ hòa vào không gian mênh mông của thời gian, không gian và cảnh vật con người. Mùa thu mang những cảm xúc trống vắng, không gian và chuyển động của cảnh vật chuyển thu thể hiện rõ ràng trong tập thơ, đó là cảm xúc nhẹ nhàng và sâu lắng, mang những dòng cảm xúc rất riêng đối với không gian thiên nhiên, con người.

Bài thơ chính là khung cảnh đất trời với “hơi thở” man mác buồn cùng với đó là nỗi bâng khuâng của người thiếu nữ khi mùa thu về. Nói đến ngôn ngữ thơ Xuân Diệu là nói đến ngôn ngữ thơ tiêu biểu nhất trong phong trào Thơ mới. Ngôn từ giàu hình ảnh, diễn đạt chính xác cái mơ hồ, mong manh, muôn hình, muôn vẻ của thiên nhiên. Lời thơ tâm tình nồng nàn, kín đáo, say mê, hiện ở trong những giai điệu thơ thiết tha, bồng bột, xôn xao, chơi vơi và lãng mạn.

Trong hai tập thơ viết trước Cách mạng: “Thơ thơ” và “Gửi hương cho gió” có rất nhiều bài thơ nói đến sắc thu, hương thu, trăng thu, tình thu, thiếu nữ buổi thu về… Mùa thu thật đáng yêu, làm cho tâm hồn thi sĩ như dây đàn huyền diệu đang rung lên xao xuyến… Nét hấp dẫn người đọc bởi cách lựa chọn dấu hiệu mùa thu rất riêng của Xuân Diệu: “Rặng liễu... ngàn hàng”. Mỗi ngày mỗi đêm đi qua. Thu đã về và thu dần dần trôi qua. Cảnh vật biến đổi. Hoa đã "rụng cành". Tác giả không nói “đôi ba…”, mà lại viết “hơn một” cách dùng số từ ấy cũng là một cách nói rất mới. Trong vườn, màu đỏ (từng chấm nhỏ) đang lấn dần, đã và đang "rũa màu xanh"! Cũng nói về sự biến đổi ấy, trong bài "Cảm thu, tiễn thu” thi sĩ Tản Đà viết:

“Sắc đâu nhuộm ố quan hà

Cỏ vùng cây đỏ bóng tà tà dương”.

Là mùa xuân hay mùa thu, là mùa hè hay mùa đông, giữa thiên nhiên trăm sắc nghìn hương ấy, hình ảnh thiếu nữ đa tình, duyên dáng luôn luôn thấp thoáng qua những vần thơ của Xuân Diệu. Thi sĩ đa tình nên thiếu nữ cũng đa tình?

“Bên cửa ngừng kim thêu bức gấm

Hây hây thục nữ mắt như thuyền”.

("Nụ cười xuân" – Thơ thơ)

Trong chùm thơ thu của Yên Đổ, tình thu buồn thấm thía cô đơn được thể hiện qua hình ảnh một ông lão, lúc đang "tựa gối ôm cần" trên một chiếc thuyền câu "bé tẻo teo" giữa chiếc ao thu "lạnh lẽo", lúc là một cụ già đang ngồi uống rượu ngà ngà say trong đêm sâu, có lúc lại là một nhà nho đang lặng ngắm cảnh thu, muốn cầm bút đề thơ mà phân vân, lưỡng lự… Còn trong thơ thu của Xuân Diệu là hình bóng một giai nhân trong tương tư, đang mộng tưởng. Đó cũng là một nét mới nói về mùa thu trong thơ Xuân Diệu.

Với “Đây mùa thu tới”, nhà thơ Xuân Diệu đã cho độc giả thấy cảm quan cực kì xuất sắc trong việc quan sát, miêu tả cảnh vật khi mùa thu tới. Bài thơ không những có đầy đủ hình ảnh, cảnh sắc mà còn chất chứa tình thu. Bằng tình yêu cuộc sống, thái độ trân quý thời gian thi sĩ đã vẽ nên bức tranh thu vừa sinh động nhưng đồng thời cũng mang nét u buồn, cô đơn.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng ký tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Tiến Dũng
21/01 20:27:47
+4đ tặng

Mùa thu, với vẻ đẹp và sự trữ tình đặc trưng, luôn là nguồn cảm hứng vô tận cho những thi nhân, làm cho tâm hồn họ hòa mình vào không gian thơ mộng. Nguyễn Khuyến, trong bài thơ "Thu ẩm," tạo nên một bức tranh thu tĩnh lặng, hòa mình vào không khí yên bình của thôn quê. Lưu Trọng Lư, qua "Tiếng thu," mang lại cảm nhận tinh tế về một trời thu sống động, đầy ắp âm thanh của mùa lá rụng. Còn Xuân Diệu, với "Đây mùa thu tới," đưa người đọc đến với một mùa thu mới bắt đầu, nét đẹp đặc sắc và diệu kỳ mà ông nhìn nhận. Ngay từ tiêu đề "Đây mùa thu tới," độc giả đã cảm nhận được sự chấp nhận của tác giả đối với bức tranh mùa thu mới bắt đầu. Xuân Diệu không tập trung vào giữa mùa hay cuối mùa thu, mà là khoảnh khắc đất trời vừa chia tay mùa hè và bắt đầu hòa mình trong mùa thu mới. Từ đó, ông khám phá ra những diễn biến độc đáo của thiên nhiên và đưa chúng vào tác phẩm của mình.

Điều đặc biệt là cách Xuân Diệu nắm bắt sự chuyển đổi của đất trời. Ông không chỉ đơn thuần mô tả mùa thu qua hình ảnh lá rụng, mà còn lồng ghép sự kỳ diệu và phức tạp của sự sống. Từ những thay đổi nhỏ nhưng đầy ý nghĩa này, tác giả làm cho mùa thu trở nên huyền bí và phong cách hơn, khơi gợi sự tò mò và sự ngạc nhiên của độc giả.

“Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang,

Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng;

Đây mùa thu tới - mùa thu tới

Với áo mơ phai dệt lá vàng”.

Bài thơ của Xuân Diệu mở đầu bằng hình ảnh buồn bã của rặng liễu rũ. Thông qua từ ngữ tình cảm và tưởng tượng phong phú, nhà thơ tạo ra một bức tranh mùa thu đậm chất u sầu. Rặng liễu không còn hình ảnh êm đềm, mà thay vào đó, chúng được nhìn nhận như những giọt lệ buồn rơi xuống, tưởng chừng như đang kể lể về một cảm xúc bi thương, mất mát, hay một sự chia lìa đau đớn. Từ việc biểu hiện tâm trạng của rặng liễu, Xuân Diệu giữ nguyên tinh thần của mùa thu và chuyển đổi nó thành một thế giới của những cảm xúc đắng cay và uất ức. Ông làm cho mùa thu trở nên linh động, như một hình ảnh phản ánh của con người, với khả năng cảm nhận, buồn bã, và khóc lóc. Tiếp theo, nhà thơ thông báo sự đến của mùa thu một cách mờ nhạt, với lá vàng mờ nhạt và không khí chung quanh trở nên ảm đạm. Các từ ngữ và hình ảnh này không chỉ mô tả cảnh sắc mùa thu mà còn làm nổi bật tâm trạng bi lụy và đau buồn mà nhà thơ đang trải qua. Trong khổ thơ thứ hai, nhà thơ tiếp tục sử dụng những từ ngữ nhân hóa để tạo hình mùa thu như một người có tâm trạng, có khả năng khóc, và có khả năng dệt lá. Điều này tạo nên một hiện thực khác biệt, khiến mùa thu không chỉ là một phần của tự nhiên mà còn là một người bạn, một người đồng cảm với những tâm trạng của con người.

“Hơn một loài hoa đã rụng cành

Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh;

Những luồng run rẩy rung rinh lá…

Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh”.

Khổ thơ mở đầu của tác phẩm đầy màu sắc và nét chấm phá, như là những nét vẽ tinh tế trên bức tranh thu, đậm chất biểu cảm về sự khô héo và u sầu. Tác giả sử dụng màu sắc để nền tảng cho tâm trạng thất vọng và chán chường của con người, đồng thời làm tôn lên vẻ buồn bã của mùa thu. Nét chấm phá, như những điểm xé bỏ trên bức tranh, thể hiện sự nát bại, xơ xác của mùa thu và tâm trạng u tối của nhân vật chính. Những dòng thơ dưới bàn tay tài năng của nhà thơ, tạo nên hình ảnh thu đầy buồn thương, với những đảo ngữ tinh tế, làm nổi bật sự biến đổi của mùa thu và tôn lên nét u ám, đau thương của tâm hồn con người.

Ở khổ thơ tiếp theo, tác giả sử dụng hình ảnh "nàng trăng" để tạo ra một vẻ đẹp huyền bí và đồng thời thể hiện sự tiếc nuối, ngẩn ngơ trước sự thay đổi của thời gian và vũ trụ. Từ "nàng trăng" không chỉ là một biểu tượng của trăng mà còn là hình ảnh của một cô gái ngây thơ, mơ mộng, đứng đối diện với sự biến đổi đau thương của thế giới xung quanh. Như vậy, cả hai khổ thơ đã cùng nhau tạo nên một bức tranh mùa thu đẹp mắt và đầy tư duy, nơi tâm trạng con người hòa mình vào sự biến đổi của thiên nhiên và vũ trụ, thể hiện sự nhạy bén và tài năng sáng tác của nhà thơ.

“Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ…

Non xa khởi sự nhạt sương mờ…

Đã nghe rét mướt luồn trong gió…

Đã vắng người sang những chuyến đò…”

Không chỉ trăng ngẩn ngơ, mà núi non cũng trở nên mờ nhạt, như một bức tranh mùa thu với sắc màu u tối và ảm đạm. Sự hiu quạnh, mờ ảo lan tỏa khắp vạn vật, tạo nên một không khí buồn bã và lạnh lẽo khi mùa thu bắt đầu. Cơn gió lạnh đầu mùa, gió thu, như những bàn tay lạnh giá, len lỏi vào từng khoảng trống của đất trời và tâm hồn con người, làm cho cảnh vật và tâm trạng trở nên buốt giá và cô đơn. Nhà thơ sử dụng từ ngữ sống động để miêu tả cảnh vật và tâm trạng trong mùa thu. Chuyến đò hàng ngày, một hình ảnh quen thuộc, giờ trở nên vắng vẻ, chẳng còn ai qua sông. Điều này không chỉ là một hiện thực về cuộc sống hàng ngày mà còn là biểu tượng cho sự khô cằn và lạnh lẽo trong tâm hồn con người khi mùa thu đến. Từ "đã" như một phủ định, đánh dấu sự chắc chắn và thực tế của mùa thu, không còn là sự chờ đợi mà đã trở nên hiện hữu và đậm chất u uất. Tác giả thông qua bài thơ "Đây mùa thu tới" của mình đã tạo nên một bức tranh mùa thu đặc sắc, với một tâm trạng đầy nỗi buồn và đau khổ. Mùa thu không chỉ là thời điểm của sự khép kín và u ám mà còn là thời điểm của niềm đau và hoài niệm về những thời kỳ khó khăn trong lịch sử đất nước.

recommended by
BRAINBERRIES
Mike Tyson ngông cuồng nuôi hổ làm "thú cưng”, kết cục thảm!
TÌM HIỂU THÊM

“Mây vẩn từng không, chim bay đi,

Khí trời u uất hận chia ly.

Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói

Tựa cửa nhìn xa, nghĩ ngợi gì”.

Nhà thơ Xuân Diệu trong "Đây mùa thu tới" đã thành công trong việc kết hợp tâm trạng cá nhân với hình ảnh của mùa thu, tạo nên một bức tranh cảm xúc độc đáo và sâu sắc. Dưới bàn tay tài năng của ông, mùa thu không chỉ là một khung cảnh tự nhiên mà còn là bản năng cảm xúc, tương tác với tâm hồn thi sĩ. Tâm trạng buồn rầu của tác giả được chuyển tải mạnh mẽ qua mô tả mùa thu. Những hình ảnh về rặng liễu rũ như giọt lệ, lá vàng mờ nhạt đều làm nổi bật sự u buồn, chất chứa nỗi đau lòng trong tâm trạng của nhà thơ. Sự nhạt nhòa và ảm đạm của mùa thu trở nên phản ánh cho tâm hồn uất hận và bi thương của người sáng tác.

Trong khổ thơ cuối, một loạt hình ảnh về sự chia lìa và tử biệt xuất hiện, nhấn mạnh sự đau thương và tuyệt vọng trong cuộc sống. Hình ảnh người thiếu nữ buồn không nói, nhìn xa xăm tạo ra một không gian cảm xúc u tối, nơi nỗi đau vô hình trở nên rõ ràng. "Tự cửa" như một biểu tượng của sự mất mát và sự không biết bấu víu vào điều gì, đồng thời thể hiện tâm tư mơ hồ và mơ mộng của nhà thơ. Bài thơ sử dụng ngôn ngữ phong phú, những từ ngữ nhân hóa, và cấu trúc câu thơ đặc sắc, tất cả kết hợp để tạo nên một bức tranh mùa thu không chỉ đẹp về hình ảnh mà còn sâu sắc về tâm trạng và cảm xúc. Sự linh hoạt trong thể thơ tự do càng làm cho bức tranh thu trở nên tự nhiên và chân thực, chạm đến trái tim của người đọc.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo