Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kể lại 1 câu chuyện ngụ ngôn

kể lại 1 câu chuyện ngụ ngôn( chuyện nào cũng dc ạ nhưng mà đừng chép mạng nha mng???????? mình đag cần gấp á)
3 trả lời
Hỏi chi tiết
86
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Có một con cáo thông minh và tinh ranh sống trong một khu rừng xanh tươi. Một ngày nọ, con cáo đi lang thang và tình cờ gặp một chú gà trống đang đi dạo. Con cáo nhanh chóng nảy ra một ý định xấu xa và nghĩ rằng chú gà trống sẽ là một bữa ăn ngon lành cho mình.

Con cáo tiếp cận chú gà trống và nói: "Chào bạn, tôi nghe nói bạn có giọng hát tuyệt vời. Tôi rất muốn nghe bạn hát một bài hát."

Chú gà trống, tự tin vào giọng hát của mình, không ngần ngại và bắt đầu hát. Nhưng khi chú gà trống mở mồm, con cáo nhanh chóng nhảy lên và nuốt chú gà trống một cách tàn nhẫn.

Tuy nhiên, chú gà trống đã kịp kêu lên trước khi bị nuốt và các con vật khác trong khu rừng đã nghe thấy tiếng kêu cứu. Một con chó săn và một con thỏ đã chạy đến và nhìn thấy con cáo đang cố gắng nuốt chú gà trống.

Hai con vật khác nhau đã quyết định làm một cuộc thử thách cho con cáo. Họ nói: "Nếu bạn có thể trả lời được câu hỏi của chúng tôi, chúng tôi sẽ tha cho bạn và không làm gì đến bạn."

Con cáo, tự tin vào sự thông minh của mình, đồng ý với thử thách. Con chó săn hỏi: "Cái gì là thứ mà bạn không bao giờ có thể có, nhưng bạn sẽ luôn muốn nó?"

Con cáo suy nghĩ một lúc và trả lời: "Đó là hạnh phúc."

Con chó săn và con thỏ đồng loạt cười và nói: "Đúng rồi! Bạn đã trả lời đúng câu hỏi. Chúng tôi sẽ tha cho bạn và không làm gì đến bạn."

Con cáo, nhận ra rằng sự thông minh không phải lúc nào cũng đủ để đánh lừa mọi người, đã hối hận về hành động của mình và hứa rằng sẽ không bao giờ cố gắng làm hại ai nữa.

Câu chuyện này nhắc nhở chúng ta rằng sự thông minh không phải lúc nào cũng là điều tốt, và đôi khi, lòng tốt và sự chân thành mới là những phẩm chất quan trọng nhất trong cuộc sống.
1
1
Hồng Anh
31/01 20:54:47
+5đ tặng

Từ xưa, cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay, bác Tai và lão Miệng vẫn sống hòa thuận với nhau. Một ngày nọ, cô Mắt than thở với cậu Chân, cậu Tay rằng:

- Bác Tai, hai anh và tôi đều làm việc vất vả, chỉ có lão Miệng chỉ ăn không ngồi rồi. Tôi tính, chúng ta không làm việc nữa, xem lão Miệng có sống được không.

Cậu Chân, cậu Tay thấy phải, liền nói:

- Đúng đấy! Vậy chúng ta hãy đến nói cho lão Miệng rằng lão hãy tự lo lấy thân.

Thế rồi, Cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay cùng kéo đến lão Miệng. Ngang qua nhà bác Tai, họ thấy bác ngồi im lặng như nghe ngóng điều gì. Cả ba cùng chạy vào và nói:

- Bác Tai ơi, chúng cháu đang định đến nhà lão Miệng. Lão cần phải biết từ nay chúng cháu sẽ không làm cho lão ăn nữa. Lâu nay, chúng cháu và bác đã vất vả rồi. Bác có đi cùng không ạ?

Bác Tai tán thành ngay:

- Phải, phải… Bác sẽ đi cùng các cháu!

Thế rồi, họ cùng đi đến nhà lão Miệng. Đến nơi, họ chẳng thèm chào hỏi, mà nói thẳng với lão:

- Chúng tôi đến đây không phải để chào hỏi, mà để thông báo với ông rằng: Kể từ nay, chúng tôi sẽ không làm việc nuôi ông nữa. Chúng tôi đã vất vả quá nhiều rồi.

Nghe vậy, lão Miệng ngạc nhiên lắm. Lão lựa lời nói cho họ bớt giận, và bàn bạc lại:

- Xưa này, chúng ta vẫn sống hòa thuận, vui vẻ. Sao nay mọi người lại có suy nghĩ như vậy? Nếu có điều gì không hài lòng, mọi người hãy nói ra để chúng ta cùng bàn bạc.

Nhưng cả bốn đều lắc đầu, cùng nói:

- Không cần bàn bạc gì cả. Chúng tôi đã quyết định như vậy rồi. Kể từ này, ông hãy tự lo lấy thân.

Thế rồi, họ kéo nhau ra về. Từ đó, bác Tai, cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay không làm gì nữa. Ngày này qua ngày khác, họ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, rã rời. Cậu Chân, cậu Tay không muốn chạy nhảy như trước, cô Mắt thì ngày cũng như đêm lúc nào cũng lờ đờ, hai mí mặt nặng trĩu. Bác Tai lúc nào cũng thấy ù ù. Đến ngày thứ bảy, họ không thể chịu được nữa, đành họp nhau lại để bàn. Bác Tai cố nói với cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay:

- Các cháu, chúng ta đã sai lầm rồi. Chúng ta nếu không làm cho lão Miệng có cái ăn thì chúng ta sẽ bị tê liệt cả. Lão Miệng không làm đi làm, nhưng lão có công việc là nhai. Trước kia sống với nhau thân thiết như thế, nay tự dưng chúng ta gây nên chuyện. Lão Miệng phải ăn thì chúng ta mới khỏe được.

Cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay nghe lấy làm phải, liền cố gượng dậy đi theo bác Tai đến nhà lão Miệng. Đến nơi, họ thấy lão Miệng cũng nhợt nhạt cả hai môi, hai hàm khô như rang, không buồn nhếch mép. Bác Tai, cô Mắt vực lão Miệng dậy. Còn cậu Chân, cậu Tay vội vã đi tìm thức ăn. Lão Miệng ăn xong, dần dần tỉnh lại. Còn những người khác cũng thấy khỏe mạnh hơn. Từ đó, lão Miệng, bác Tai, cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay lại sống thân thiết như trước, không còn tị nạnh nhau.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
1
BF_Kduong
31/01 20:56:51
+4đ tặng

Gà Rừng và Chồn là đôi bạn thân. Nhưng Chồn vẫn ngầm coi thường bạn. Một hôm, Chồn hỏi bạn:

- Này Gà Rừng, cậu có bao nhiêu trí khôn?

- Mình chỉ có một thôi.

- Ít thế thôi. Mình có tới cả trăm trí khôn kìa!

Buổi sáng nọ, đôi bạn đang dạo chơi trong rừng. Bỗng thấy một người thợ sẵn, chúng cuống quýt nấp vào một cái hang. Nhưng người thợ săn đã thấy được dấu chân của chúng. Ông mừng rỡ reo lên: "Có mà trốn đằng trời!". Thế rồi, ông thọc gậy vào hang. Gà Rừng thấy nguy cấp, liền bảo với Chồn rằng:

- Cậu có đến trăm trí khôn, hãy nghĩ kế đi!

Chồn buồn bã đáp:

- Lúc này, trong đầu mình chẳng có một trí khôn nào cả.

Suy nghĩ một lúc, Gà Rừng mới bảo Chồn:

- Mình sẽ làm như thế, còn cậu cứ thế nhé!

Mọi chuyện xảy ra như Gà Rừng đoán. Khi người thợ săn lôi Gà Rừng ra, thấy cứng đờ, tưởng đã chết. Ông ta quẳng nó xuống, rồi thọc vào hang để bắt Chồn. Thình lình, Gà Rừng vùng chạy. Người thợ săn liền đuổi theo. Chờ có vậy, Chồn ở trong hang mới chạy trốn.

Ngày hôm sau, cả hai gặp lại. Chồn bảo với Gà Rừng:

- Một trí khôn của cậu còn hơn cả trăm trí khôn của mình.

0
0
bngocc_đz
31/01 20:57:26
+3đ tặng

Ếch ngồi đáy giếng là một câu truyện dân gian hay, quen thuộc với mọi người. Thông qua nhân vật chú ếch đã răn dạy bài học về thái độ sống của con người. Câu chuyện này kể về một chú ếch sống dưới một chiếc giếng cạn, xung quanh nó chỉ là những con vật nhỏ bé. Ếch ta luôn ngang tàng, oai vệ khiến những con vật khác nể sợ.

Một ngày nọ, ếch ra khỏi giếng nhưng vẫn giữ thói hung hăng của mình, ngang tàng, kiêu căng và không sợ ai. Nào ngờ, vì không để ý mà ếch đã bị trâu dẫm bẹp. 

Qua câu chuyện này, truyện muốn mang đến một bài học đắt giá cho tất cả mọi người. Nếu sinh sống trong một môi trường nhỏ hẹp, tù túng có thể khiến bạn thiếu hiểu biết về thế giới xung quanh. Từ đó trở nên kiêu căng, chủ quan và sẽ phải trả giá đắt.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 7 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư