Tôi là Howard A. Kelly- một bác sĩ phụ khoa người Mỹ, tôi có tiến sĩ từ đại học Pennsylvania và đã có những sáng kiến trong lĩnh vực y tế. Vào một hôm, có một cậu bé nghèo bán hàng rong ở các khu nhà để kiếm tiền đi học. Bụng đói cồn cào mà lục túi chỉ còn mấy đồng tiền ít ỏi, cậu liều xin một bữa ăn tại một căn nhà gần đó. Nhưng cậu giật mình xấu hổ khi thấy một cô bé ra mở cửa. Và thay vì xin gì đó để ăn, cậu đành xin một ly nước uống. Cô bé trông cậu có vẻ đang đói nên bưng ra một ly sữa lớn. Cậu bé uống xong, hỏi :” Tôi nợ bạn bao nhiêu?” “Bạn không nợ tôi bao nhiêu cả. Mẹ dạy rằng chúng tôi không bao giờ nhận tiền khi làm một điều tốt.” Cậu bé cám ơn và đi khỏi. Lúc này, Tôi thấy tự tin hơn nhiều, mạnh mẽ hơn nhiều. Nhiều năm sau đó, cô gái đó bị căn bệnh hiểm nghèo. Các bác sỹ trong vùng đều bó tay và chuyển cô lên bệnh viện trung tâm Thành phố để các chuyên gia chữa trị. Tôi được mời khám. Khi nghe tên, địa chỉ của bệnh nhân, một tia sang lóe lên trong mắt tôi .Tôi đứng bật dậy và đi đến phòng bệnh nhân và nhận ra cô bé ngày nào ngay lập tức. Tôi đã gắng sức cứu được cô gái này. Sau thời gian dài chữa trị, căn bệnh của cô gái cũng qua khỏi. Tôi yêu cầu bệnh viện chuyển cho tôi hóa đơn viện phí trước khi đưa nó đến cho cô gái. Cô gái lo sợ không dám mở ra, bởi cô chắc chắn rằng cho đến hết đời cô cũng khó mà thanh toán hết số tiền này. Và tôi đã thanh toán bằng một ly trà sữa