Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Suy nghĩ của em về lối sống vô cảm trong giới trẻ hiện nay

Suy nghĩ của em về lối sống vô cảm trong giới trẻ hiện nay hay nhất văn thuyết minh
2 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
85
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Lối sống vô cảm trong giới trẻ hiện nay là một vấn đề đáng lo ngại. Đối với nhiều người trẻ, việc trở nên vô cảm có thể xuất phát từ nhiều nguyên nhân khác nhau như áp lực từ xã hội, stress, hoặc thậm chí là do ảnh hưởng từ các trào lưu trên mạng xã hội.

Theo em, lối sống vô cảm không chỉ ảnh hưởng đến bản thân mà còn ảnh hưởng đến mối quan hệ xã hội và tình cảm của mỗi người. Việc trở nên vô cảm có thể khiến cho mọi người trở nên lạnh lùng, khó chịu và thiếu sự empati đối với người khác. Điều này có thể dẫn đến sự cô đơn, xa lánh và mất đi sự kết nối giữa con người.

Vì vậy, em nghĩ rằng chúng ta cần phải chú trọng đến việc nuôi dưỡng tình cảm, sự chia sẻ và sự đồng cảm với người khác. Chúng ta cần phải biết lắng nghe và chia sẻ cảm xúc của mình để tạo ra một môi trường sống tích cực và hạnh phúc hơn. Đồng thời, cần phải giáo dục cho giới trẻ về tầm quan trọng của sự đồng cảm và lòng nhân ái để họ có thể hiểu và trân trọng giá trị của tình yêu thương và sự chia sẻ.
2
0
Ngân Nguyễn Thị
13/03 16:15:13
+5đ tặng

Xã hội đang ngày càng phát triển với tốc độ chóng mặt trên tất cả các lĩnh vực văn hóa, chính trị, kinh tế… Chính sự phát triển như vũ bão này lại là tác nhân khiến cho thái độ sống của con người với nhau trở nên xa lạ, không còn thân thiết. Bởi guồng quay cuộc sống kéo họ vào những bận rộn, hối hả đời thường. Và thái độ sống vô cảm, thờ ơ cũng từ đó mà hình thành nên.

Trước hết chúng ta cần hiểu rõ vô cảm là như thế nào? Và tại sao lại gọi vô cảm là “bệnh”. Người ta chỉ gọi bệnh ho, bệnh lao, bệnh ngoài da… có thể dùng thuốc để chữa nhưng vô cảm cũng là một loại bệnh. Chắc hẳn có ý ẩn dụ gì đằng sau câu chữ đó. Vô cảm chính là thái độ sống lạnh nhạt, thờ ơ đối với cuộc sống, với những người ở xung quanh chúng ta. Bản thân chúng ta không quan tâm, không có trách nhiệm đối với chính bản thân mình và với người khác.

Hiện nay khi đất nước ngày càng phát triển thì vô cảm càng dễ dẫn đến thành một loại bệnh. Cần phải tìm “phương thuốc” để chữa trị, xích gần hơn nữa tình cảm giữa người với người, phương pháp ấy sẽ xóa bỏ được lối sống lãnh đạm, thờ ơ này ở con người trong xã hội này.

Căn bệnh vô cảm khi đã tồn tại trong con người thì sẽ ăn sâu, bám rễ không chịu buông. Mỗi người cần có cách thức, có phương pháp để hạn chế căn bệnh nguy hiểm có thể ăn mòn trái tim của mỗi người.

Bệnh vô cảm xuất hiện trong đời sống hiện đại ngày càng nhiều, đó chính là thái độ, cách ứng xử giữa người với người. Họ không còn thân thiết, hỏi thăm nhau đủ thứ chuyện mà đã trở nên vô cảm, lạnh lùng, thờ ơ, không còn quan tâm nhiều đến cuộc sống của nhau nữa.

Những người con xa nhà lâu ngày, bị cuốn vào guồng quay của công việc nên việc hỏi thăm cha mẹ thường xuyên cũng thưa dần. Rồi những lần gọi điện, những lần về thăm cứ cạn vơi theo năm tháng. Như thế chúng ta đang vô tình khiến cho trái tim mình, cho bản thân mình vô cảm với những người thân yêu nhất. Vô cảm thật đáng trách, đáng giận nhưng nếu chúng ta biết rút kinh nghiệm, biết sửa chữa, biết hỏi thăm cuộc sống của nhau thì thật đáng quý. Con người ai cũng có lỗi lầm, chỉ cần biết nhận sai và sửa sai.

Hiện nay, có rất nhiều tình huống dở khóc dở cười khi con người cứ lạnh nhạt, vô tâm với nhau. Mỗi người một hoàn cảnh, một cuộc sống; có người giàu sang, có người khốn khó, biết trách ai được.

Chiều nay khi đi trên phố, tôi thấy có một đôi vợ chồng trẻ đi trên chiếc xe Sh sang chảnh. Họ đi qua khu chợ ồn ào, náo nhiệt, cười nói rất vui vẻ. Họ bắt gặp một bà lão già mắt kèm nhem dắt theo một đứa cháu nhỏ chân không đi dép mặc bồ quần áo rách rưới. Họ ngả chiếc nón trước mắt hai vợ chồng kia xin vài ba đồng. Nhưng hai bà cháu nhận lại là ánh mắt khinh khỉnh, không quan tâm. Hai vợ chồng ấy mang theo hương nước hoa thơm lừng, bỏ lại sau lưng thái độ lạnh lùng đến vô tâm. Như vậy đó, vô cảm chỉ là những biểu hiện nhỏ nhặt trong cuộc sống như vậy nhưng chúng ta đâu phải ai cũng có đủ tâm để nhận ra.

Con người ta sống ở trên đời cần phải yêu thương, chia sẻ cho nhau những lúc khốn khó. Thấy nỗi khổ của người khác như nỗi khổ của bản thân mình thì mới có thể giúp đỡ một cách thực tâm được. Cũng bởi vì thái độ sống thờ ơ, lạnh nhạt nên cuộc sống của họ thiếu đi tình yêu thực tâm nhất.

Đối với thế hệ trẻ thì thái độ sống vô cảm cần phải ngăn chặn trước. Vì tương lai đất nước cần những con người tài giỏi và biết sẻ chia, biết yêu thương đồng loại. Dù ở trong hoàn cảnh nào, chúng ta có thể dùng chính trái tim mình để sưởi ấm những trái tim khác đang đầy những vết xước hơn.

Vô cảm bắt nguồn từ nhiều nguyên nhân, từ sự phát triển quá nhanh của xã hội khiến cho con người không bắt kịp được. Cũng từ đó họ bị cuốn sâu vào sự bộn bề, lo toan mà quên mất đi tấm lòng yêu thương, sẻ chia với những người xung quanh mình.

Vô cảm có thể sẽ thành thói quen nếu như chúng ta không kịp ngăn chặn và từ bỏ. Bởi vậy, mỗi cá nhân cần phải tự nhận thức được suy nghĩ của bản thân mình. Rằng khi yêu thương và sẻ chia thương yêu thì chúng ta sẽ thấy bản thân mình sống có ích, sống tốt đẹp hơn.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
0
Nam
13/03 16:17:37
+4đ tặng

Trong bước tiến nhảy vọt của cuộc sống hiện đại, công nghệ và sự phát triển vượt bậc, con người có thể thụ động hơn trong việc kiếm tiền, có thể trở nên giàu có hơn. Tuy nhiên, dường như theo sự thăng tiến đó, có một yếu tố dường như bị mất dần, đó là sự quan tâm giữa con người với con người. Cuộc sống hiện đại, với sự bận rộn và nhịp độ nhanh chóng, đã khiến nhiều người trở nên hời hợt, ít quan tâm đến nhau hơn. Có thể nói rằng, những tất bật này có thể là nguyên nhân khiến "bệnh vô cảm" bắt đầu lan rộng trong xã hội.

"Bệnh vô cảm" không phải là một bệnh lý trong danh mục của y học, nhưng nó đã gây ra tác động lớn đối với cuộc sống của con người. Nhưng liệu "bệnh vô cảm" là gì? Vô cảm có nghĩa là không cảm xúc, không có khả năng cảm nhận tình cảm. Người bị vô cảm thường sống tách biệt, thờ ơ và lạnh nhạt đối với mọi việc xảy ra xung quanh họ. Trong thế giới hiện đại ngày nay, một số người chỉ quan tâm đến cuộc sống cá nhân của họ và ít quan tâm đến cộng đồng xã hội. Một số người tự tạo ra sự cách biệt, không quan tâm đến người khác, và không biết đến niềm vui hoặc nỗi buồn của họ. Đó chính là "bệnh vô cảm". Họ chỉ quan tâm đến giá trị vật chất, và đôi khi, họ đã vô tình bỏ lỡ vẻ đẹp tinh thần thực sự. Mặc dù cuộc sống có thể trở nên phong cách hơn và giàu có hơn, nhưng khi con người không biết quan tâm và yêu thương lẫn nhau, cuộc sống vẫn chưa thể được coi là hoàn hảo. Sự thiếu thốn trong việc giúp đỡ những người gặp khó khăn và nghèo đó là điều khiến cuộc sống ngày nay không còn đúng với truyền thống đạo đức quý báu "Lá lành đùm lá rách".

 

Ngày nay, một số người chỉ sống và suy nghĩ cho riêng mình. Khi họ thấy người khác gặp khó khăn bên đường, họ không chịu giúp đỡ, thậm chí thái độ của họ có thể trở nên khinh miệt và dè bỉu, chế nhạo nỗi bất hạnh của những người đó. Và các hành động xấu xa như cướp giật và tệ nạn vẫn diễn ra hàng ngày mà không có ai dám can ngăn. Vậy tại sao con người lại trở nên vô cảm như vậy? Có lẽ họ sợ, sợ bị liên lụy và gặp rắc rối, vì vậy họ không muốn quan tâm đến người khác. Tuy nhiên, không thể bỏ qua việc rằng "chuyện của người khác" cũng chính là các vấn đề xã hội. Tại sao con người lại quay lưng lại với cộng đồng mà họ đang sống? Và không chỉ dừng lại ở mức cá nhân, mà cả một số cơ quan chính quyền cũng có lối sống ích kỷ. Một số cơ quan giàu sang thường tìm cách lợi dụng người dân, ví dụ, về việc chiếm đất đai và tài sản. Sau đó, họ có thể xoay mặt đi mà không quan tâm đến những người dân đang phải chịu đựng những khó khăn và cả những nước mắt và thất vọng trong cuộc sống. Đây không phải là biểu hiện của "bệnh vô cảm".

Nếu chúng ta tiếp tục sống theo cách đó, cuộc sống sẽ mất đi tình yêu và sự đồng cảm, mất đi truyền thống đạo đức quý báu từ xa xưa. Nó sẽ không còn là "một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ nữa", mà thay vào đó, sẽ trở nên lạnh lùng, thờ ơ và vô cảm. Như Thomas Merton từng nói: "Nếu chúng ta chỉ tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình, có thể chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy. Hạnh phúc thực sự là biết sống vì người khác." Dù bạn có giàu có và thành công đến đâu, nhưng khi bạn trở nên vô cảm, bạn chỉ thấy mình mà thôi. Sự thành công và giàu có có thể không mang lại hạnh phúc nếu bạn sống tách biệt và không quan tâm đến cộng đồng.

 

Cuộc sống đôi khi trở nên đơn giản nếu chúng ta học cách yêu thương. Hãy dám mở lòng, thậm chí chỉ một chút, bởi khổ đau khi được chia sẻ sẽ dễ nhẹ hơn, và hạnh phúc khi được lan tỏa sẽ trở nên gấp đôi. Hãy tưởng tượng, một cụ già đang cố gắng qua đường có thể nhận được sự giúp đỡ nếu bạn dừng xe và đưa cụ qua đường. Một đứa trẻ sẽ không lạc đường giữa chợ nếu bạn dành ít thời gian để đưa nó đến phường công an để tìm mẹ. Mỗi ngày khi bạn đến trường, bạn có thể dành một chút tiền cho quỹ "Vì người nghèo". Có nhiều, rất nhiều việc bạn có thể làm nếu bạn chấp nhận hy sinh một "chút ít". Những đóng góp của bạn có thể nhỏ bé, nhưng quan trọng nhất, đó là tình thương, sự chia sẻ và một trái tim lớn. Hãy làm mọi việc có thể để giúp giảm bớt nỗi đau cho người khác. Sự chia sẻ và yêu thương đôi khi cũng là điều mang lại hạnh phúc.

recommended by
BỘ SÁCH ĐẦU TƯ CHỨNG KHOÁN
Bộ E-book hướng dẫn đầu tư chứng khoán được tải nhiều nhất 2024
Khóa học đầu tư 247
TÌM HIỂU THÊM

Cần phải thừa nhận rằng khi xã hội trở nên văn minh hơn, con người sẽ trở nên nhân ái hơn, văn minh hơn trong việc đối xử với nhau. Tuy nhiên, vẫn còn tồn tại những thái độ thực dụng và ích kỷ, đã làm tổn thương giá trị truyền thống quý báu của dân tộc chúng ta. Do đó, chúng ta không nên cho rằng cuộc sống công nghiệp đã tạo ra "bệnh vô cảm", mà thay vào đó, bệnh tình này bắt nguồn từ việc giáo dục con em và công dân của chúng ta chưa được thực sự nghiêm túc. Việc tìm ra nguyên nhân chính rất khó, và vì vậy, chúng ta nên để câu hỏi này thuộc về lĩnh vực của những nhà giáo dục và nhà xã hội học, những người nghiên cứu tâm lý học.

Trong bài hát "Mưa hồng," nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã viết: "Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ." Vậy, hãy sống một cuộc đời không quá vội vã! Đừng để cuộc sống bận rộn cuốn trôi bạn! Đừng tự bỏ lỡ mọi thứ! Đừng để trái tim bạn trở nên lạnh lẽo. Đừng để một ngày nào đó bạn nhận ra mình đã vô tình đánh mất quá nhiều điều quý báu! Hãy nuôi dưỡng lòng nhân ái và tình thương của mình để đẩy lùi "bệnh vô cảm" đang hiện hữu. Và cũng vì ngày mai có thể không bao giờ đến, hãy cho và nhận trong ngày hôm nay.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×