Cư dân Thanh Hóa thời sơ sử sống chủ yếu dựa vào nông nghiệp và chăn nuôi. Họ trồng lúa, mạ và các loại cây trồng khác để cung cấp thực phẩm cho gia đình. Ngoài ra, họ cũng chăn nuôi gia súc như trâu, bò, lợn để có thịt, sữa và lông.
Đời sống của cư dân Thanh Hóa thời sơ sử cũng phụ thuộc vào việc săn bắt và thu thập thực phẩm từ thiên nhiên như cá, tôm, cua, ốc, hoa quả, rễ cây, lá cây. Họ sử dụng các công cụ đơn giản như gậy, lưới, búa đá để săn bắt và thu thập thực phẩm.
Trong cuộc sống hàng ngày, cư dân Thanh Hóa thời sơ sử sống trong các ngôi nhà làm từ tre, lá, cỏ hoặc đất đá. Họ chủ yếu sống theo hình thức bản xã, tổ chức thành các cộng đồng nhỏ, tuân thủ theo quy tắc của bộ lạc và lãnh đạo bộ lạc.
Ngoài ra, cư dân Thanh Hóa thời sơ sử cũng phát triển nghệ thuật và văn hóa của mình thông qua việc vẽ tranh, điêu khắc, làm đồ gốm, vũ điệu, hát hò, truyền thống lễ hội và tín ngưỡng tôn giáo. Đời sống tinh thần và văn hóa của họ phản ánh qua các hoạt động này.