TÂM CÓ THẢO LƯU - LA QUÁN TRUNG
(Trích "Hồi thứ ba mươi tám”. Tam quốc diễn nghĩa) Long Trung quyết kế, thiên hạ chia ba
Tôn thị bảo thủ. Trường Giang đại chiến
Lại nói, Huyền Đức hai lần đi không được gặp Khổng Minh, lại định đi lần nữa. Quan Công nói:
- Huynh trưởng đã hai lần thân đến tận nhà bái yết, lễ nghi như vậy là quá hậu rồi. Có lẽ Gia Cát Lượng cũng chỉ có hư danh, không có thực tài, nên mới tránh mặt không cho gặp đẩy thôi. Sao huynh trưởng quá sùng bái người ấy ẩm chi - Không phải thể đầu. Ngày xưa Tế Hoàn công muốn đi cầu một người quê mùa ở Đông Quách, năm lần đi mới được
Đức
gặp, huống chỉ ta muốn cầu một bậc đại hiền!
Trương Phi nói:
- Kha kha (1) nhằm đó, gã nhà quê ấy sao gọi là đại hiền được? Thôi, chuyên này không cần kha kha đi nữa. Nếu hắn
không đến, em sẽ lấy thừng trói điệu về đây là
Huyền Đức măng:
ổn
chuyện.
Chủ không nhớ việc vua Văn vương ngày xưa đi cầu Khương Tử Nha, Văn vương còn kính người hiền như thế nào al
Chủ sao vô lễ quá vậy? Lần này chủ đừng đi nữa, để ta đi cùng Vân Trường thôi.
Phi nói:
– Hai anh đều đi cả, tiểu đệ ở nhà làm gì? Huyền Đức nói:
– Nếu muốn đi thì không được thất lễ!
Phi vâng theo.
Nói rồi, ba người cưỡi ngựa cùng bọn tuỳ tùng đến Long Trung. Còn cách lều tranh độ nửa dặm, Huyền Đức xuống
ngựa đi bộ. Gặp Gia Cát Quân, Huyền Đức vội vàng thi lễ, hỏi:
– Lệnh huynh hôm nay có nhà không?
Quân đáp:
– Anh tôi mới về chiều qua, tướng quân đến hôm nay thì gặp.
Nói rồi, ung dung đi ra.
Huyền Đức nói:
Phen này may được gặp tiên sinh đây!
Trương Phi nói:
- Người này mới vô lễ chứ! Dẫn luôn bọn ta vào nhà thì đã mất gì, sao cứ cắm đầu đi thẳng?
Huyền Đức nói:
– Ai có việc người nấy, bắt buộc người ta sao được!
Ba người lại đi, đến trước nhà gõ cửa; tiểu đồng ra mở, nói:
Tiên sinh hôm nay có nhà, nhưng đương ngủ.
Huyền Đức nói:
- Đã vậy, xin đừng thông báo vội.
Rồi dặn Quan, Trương hãy đứng chực ngoài ngõ, Huyền Đức rón rén đi vào, thấy Khổng Minh đương nằm ngủ trên ghế. Huyền Đức bèn chắp tay đứng chực dưới thềm. Được một lúc lâu, Khổng Minh vẫn chưa dậy.
Quan, Trương đứng đợi ngoài ngõ mãi, chẳng thấy động tĩnh gì, mới lén vào xem, thì thấy Huyền Đức vẫn chắp tay
đứng hầu. Trương Phi giận lắm, bảo Vân Trường rằng:
- Lão tiên sinh này sao kiêu kì lắm thế? Thấy anh ta đứng thế kia, nó càng giả vờ ngủ khi không dậy! Để em ra sau nhà, cho một mồi lửa, xem nó có phải dậy không?
Vân Trường can mãi Trương Phi mới thôi. Huyền Đức bắt hai người phải ra ngoài đứng đợi, rồi trông vào trong nhà, thấy Khổng Minh giở mình, nhưng rồi lại quay mặt vào vách tường ngủ yên.
Tiểu đồng toan lại đánh thức, Huyền Đức bảo:
Chớ nên đánh thức vội!
Rồi lại đứng đợi một lúc nữa, Khổng Minh mới tỉnh giấc, miệng ngâm bài thơ rằng:
Mơ màng ai tỉnh trước,
Bình sinh ta biết tại
Thềm tranh giấc xuân đẫy
Ngoài song bóng ác tà
Ngâm xong, Khổng Minh mới quay ra hỏi tiểu đồng rằng:
Có tục khách nào đến đây không?
Tiểu đồng thưa:
- Có Lưu hoàng thúc đứng đợi đây đã lâu lắm.
Khổng Minh liền vùng dậy, nói:
Sao không báo tin ngay? Để ta dậy thay áo đã!
Rồi đi vào nhà trong, một lúc mới mặc áo đội khăn chỉnh tề ra tiếp. Huyền Đức thấy Khổng Minh mình cao tám thước, mặt như ngọc dát mũ(2), đầu đội khăn lượt, mình bận áo cánh hạc, hình dung thanh thoát như tiên.
Huyền Đức lay thụp xuống đất, nói rằng:
_ Tôi là một kẻ ngu bền, dòng dõi nhà Hán, quê ở quận Trác, lâu nay được nghe tiếng lớn tiên sinh, như sấm bên tai; đã hai lần đến hầu, đều chưa được gặp. Tôi có viết bức thư nhờ đệ tới, không biết đã được tiên sinh xem đến chưa? Khổng Minh nói
Tôi là một thấy hổ thẹn vô cùng.
nói:
người quê mùa ở Nam Dương, tỉnh quen lười biếng, mấy lần đội ơn tướng quân có lòng hạ cổ, tự nghĩ Hai người chào lễ nhau xong, bèn phân ngôi chủ khách ngồi chơi. Tiểu đồng bưng trà lên. Uống xong, Khổng Minh
— Tôi xem bức thư tưởng quân, biết là lòng tướng quân đêm ngày lo việc dẫn việc nước. Nhưng hiềm (3) vì Lượng này tuổi còn trẻ, tài còn kém, chưa đáp được lòng mong mỏi của ngài.
Huyền Đức nói:
- Không có lẽ những lời của Tư Mã Đức Tháo và Từ Nguyên Trực đều lầm cả hay sao? Mong tiên sinh đừng chế kẻ ngu hèn này mà dạy bảo cho.
Khổng Minh nói:
– Đức Tháo, Nguyên Trực thực là cao sĩ trong đời. Lượng này, một kẻ đi cày dám đâu bàn việc thiên hạ. Hai ông ấy tiến cử lầm người rồi, xin tướng quân chủ vứt ngọc quý mà tìm đá vôi.
Huyền Đức nói:
– Những bậc trượng phu mang tài kinh bang tế thế, há chịu chết già trong chốn lâm tuyền hay sao? Xin tiên sinh hãy trông đến đời sống của muôn dân, dạy bảo cho lời hay lẽ phải để óc mờ tối của tôi được sáng tỏ ra.
(Tóm tắt nội dung đoạn sau: Huyền Đức thuyết phục Gia Cát Lượng xuống núi và cùng ông bàn thế chia ba thiên hạ ngay trong lều tranh. Ngày hôm sau, ba anh em Huyền Đức từ biệt Gia Cát Quân
rồi cùng Khổng Minh về Tân Dã.)
* Tam cổ thảo lư: Ba lần đến lều tranh
(1) kha kha: chỉ Huyền Đức
(2) ngọc
(Trích Tam quốc diễn nghĩa, NXB Văn học, Hà Nội, 2017)
: dát mũ: thứ ngọc màu hồng, thường dùng dát lên mũ
(3) hiềm: bởi vì, lí do
Câu 8: Nêu nội dung chính của đoạn trích
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
TÂM CÓ THẢO LƯU - LA QUÁN TRUNG
(Trích "Hồi thứ ba mươi tám”. Tam quốc diễn nghĩa) Long Trung quyết kế, thiên hạ chia ba
Tôn thị bảo thủ. Trường Giang đại chiến
Lại nói, Huyền Đức hai lần đi không được gặp Khổng Minh, lại định đi lần nữa. Quan Công nói:
- Huynh trưởng đã hai lần thân đến tận nhà bái yết, lễ nghi như vậy là quá hậu rồi. Có lẽ Gia Cát Lượng cũng chỉ có hư danh, không có thực tài, nên mới tránh mặt không cho gặp đẩy thôi. Sao huynh trưởng quá sùng bái người ấy ẩm chi - Không phải thể đầu. Ngày xưa Tế Hoàn công muốn đi cầu một người quê mùa ở Đông Quách, năm lần đi mới được
Đức
gặp, huống chỉ ta muốn cầu một bậc đại hiền!
Trương Phi nói:
- Kha kha (1) nhằm đó, gã nhà quê ấy sao gọi là đại hiền được? Thôi, chuyên này không cần kha kha đi nữa. Nếu hắn
không đến, em sẽ lấy thừng trói điệu về đây là
Huyền Đức măng:
ổn
chuyện.
Chủ không nhớ việc vua Văn vương ngày xưa đi cầu Khương Tử Nha, Văn vương còn kính người hiền như thế nào al
Chủ sao vô lễ quá vậy? Lần này chủ đừng đi nữa, để ta đi cùng Vân Trường thôi.
Phi nói:
– Hai anh đều đi cả, tiểu đệ ở nhà làm gì? Huyền Đức nói:
– Nếu muốn đi thì không được thất lễ!
Phi vâng theo.
Nói rồi, ba người cưỡi ngựa cùng bọn tuỳ tùng đến Long Trung. Còn cách lều tranh độ nửa dặm, Huyền Đức xuống
ngựa đi bộ. Gặp Gia Cát Quân, Huyền Đức vội vàng thi lễ, hỏi:
– Lệnh huynh hôm nay có nhà không?
Quân đáp:
– Anh tôi mới về chiều qua, tướng quân đến hôm nay thì gặp.
Nói rồi, ung dung đi ra.
Huyền Đức nói:
Phen này may được gặp tiên sinh đây!
Trương Phi nói:
- Người này mới vô lễ chứ! Dẫn luôn bọn ta vào nhà thì đã mất gì, sao cứ cắm đầu đi thẳng?
Huyền Đức nói:
– Ai có việc người nấy, bắt buộc người ta sao được!
Ba người lại đi, đến trước nhà gõ cửa; tiểu đồng ra mở, nói:
Tiên sinh hôm nay có nhà, nhưng đương ngủ.
Huyền Đức nói:
- Đã vậy, xin đừng thông báo vội.
Rồi dặn Quan, Trương hãy đứng chực ngoài ngõ, Huyền Đức rón rén đi vào, thấy Khổng Minh đương nằm ngủ trên ghế. Huyền Đức bèn chắp tay đứng chực dưới thềm. Được một lúc lâu, Khổng Minh vẫn chưa dậy.
Quan, Trương đứng đợi ngoài ngõ mãi, chẳng thấy động tĩnh gì, mới lén vào xem, thì thấy Huyền Đức vẫn chắp tay
đứng hầu. Trương Phi giận lắm, bảo Vân Trường rằng:
- Lão tiên sinh này sao kiêu kì lắm thế? Thấy anh ta đứng thế kia, nó càng giả vờ ngủ khi không dậy! Để em ra sau nhà, cho một mồi lửa, xem nó có phải dậy không?
Vân Trường can mãi Trương Phi mới thôi. Huyền Đức bắt hai người phải ra ngoài đứng đợi, rồi trông vào trong nhà, thấy Khổng Minh giở mình, nhưng rồi lại quay mặt vào vách tường ngủ yên.
Tiểu đồng toan lại đánh thức, Huyền Đức bảo:
Chớ nên đánh thức vội!
Rồi lại đứng đợi một lúc nữa, Khổng Minh mới tỉnh giấc, miệng ngâm bài thơ rằng:
Mơ màng ai tỉnh trước,
Bình sinh ta biết tại
Thềm tranh giấc xuân đẫy
Ngoài song bóng ác tà
Ngâm xong, Khổng Minh mới quay ra hỏi tiểu đồng rằng:
Có tục khách nào đến đây không?
Tiểu đồng thưa:
- Có Lưu hoàng thúc đứng đợi đây đã lâu lắm.
Khổng Minh liền vùng dậy, nói:
Sao không báo tin ngay? Để ta dậy thay áo đã!
Rồi đi vào nhà trong, một lúc mới mặc áo đội khăn chỉnh tề ra tiếp. Huyền Đức thấy Khổng Minh mình cao tám thước, mặt như ngọc dát mũ(2), đầu đội khăn lượt, mình bận áo cánh hạc, hình dung thanh thoát như tiên.
Huyền Đức lay thụp xuống đất, nói rằng:
_ Tôi là một kẻ ngu bền, dòng dõi nhà Hán, quê ở quận Trác, lâu nay được nghe tiếng lớn tiên sinh, như sấm bên tai; đã hai lần đến hầu, đều chưa được gặp. Tôi có viết bức thư nhờ đệ tới, không biết đã được tiên sinh xem đến chưa? Khổng Minh nói
Tôi là một thấy hổ thẹn vô cùng.
nói:
người quê mùa ở Nam Dương, tỉnh quen lười biếng, mấy lần đội ơn tướng quân có lòng hạ cổ, tự nghĩ Hai người chào lễ nhau xong, bèn phân ngôi chủ khách ngồi chơi. Tiểu đồng bưng trà lên. Uống xong, Khổng Minh
— Tôi xem bức thư tưởng quân, biết là lòng tướng quân đêm ngày lo việc dẫn việc nước. Nhưng hiềm (3) vì Lượng này tuổi còn trẻ, tài còn kém, chưa đáp được lòng mong mỏi của ngài.
Huyền Đức nói:
- Không có lẽ những lời của Tư Mã Đức Tháo và Từ Nguyên Trực đều lầm cả hay sao? Mong tiên sinh đừng chế kẻ ngu hèn này mà dạy bảo cho.
Khổng Minh nói:
– Đức Tháo, Nguyên Trực thực là cao sĩ trong đời. Lượng này, một kẻ đi cày dám đâu bàn việc thiên hạ. Hai ông ấy tiến cử lầm người rồi, xin tướng quân chủ vứt ngọc quý mà tìm đá vôi.
Huyền Đức nói:
– Những bậc trượng phu mang tài kinh bang tế thế, há chịu chết già trong chốn lâm tuyền hay sao? Xin tiên sinh hãy trông đến đời sống của muôn dân, dạy bảo cho lời hay lẽ phải để óc mờ tối của tôi được sáng tỏ ra.
(Tóm tắt nội dung đoạn sau: Huyền Đức thuyết phục Gia Cát Lượng xuống núi và cùng ông bàn thế chia ba thiên hạ ngay trong lều tranh. Ngày hôm sau, ba anh em Huyền Đức từ biệt Gia Cát Quân
rồi cùng Khổng Minh về Tân Dã.)
* Tam cổ thảo lư: Ba lần đến lều tranh
(1) kha kha: chỉ Huyền Đức
(2) ngọc
(Trích Tam quốc diễn nghĩa, NXB Văn học, Hà Nội, 2017)
: dát mũ: thứ ngọc màu hồng, thường dùng dát lên mũ
(3) hiềm: bởi vì, lí do
Câu 8: Nêu nội dung chính của đoạn trích
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |