Anh/Chị hãy viết một đoạn văn (khoảng 150 chữ) trình bày suy nghĩ về sự cần thiết cần phải có lòng hiếu thảo của thanh niên ngày nay
Mọi người giúp em bài tập làm văn này với
----- Nội dung dịch tự động từ ảnh -----
Cái màu xanh trên cửa
Kia nữa là của ai?
Câu 4. Anh/chị có đồng ý với ý thơ cuối: “Nhưng mẹ lại nhiều
hơn/Vì tất cả của con/Mà con là của mẹ” không? Vì sao?
II. LÀM VĂN (7,0 điểm)
Câu 1 (2,0 điểm)
Anh/Chị hãy viết một đoạn văn (khoảng 150 chữ) trình bày suy
nghĩ về sự cần thiết cần phải có lòng hiếu thảo của thanh niên ngày
nay.
Câu 2 (5,0 điểm)
Anh/ Chị hãy phân tích sự phản kháng mạnh mẽ của nhân vật
Mị trong đoạn trích sau:
Những đêm mùa đông trên núi cao dài và buồn, nếu không có
bếp lửa sưởi kia thì Mị cũng đến chết héo. Mỗi đêm, Mị đã dậy ra
thổi lửa hơ tay, hơ lưng, không biết bao nhiêu lần.
Thường khi đến gà gáy sáng Mị ngồi dậy ra bếp sưởi một lúc
thật lâu thì các chị em trong nhà mới bắt đầu ra dóm lò bung ngộ,
nấu cháo lợn. Chỉ chợt mắt được từng lúc, Mị lại thức sưởi lửa suốt
đêm. Mỗi đêm, khi nghe tiếng phù phù thổi bếp, A Phủ lại mở mắt.
Ngọn lửa sưởi bùng lên, cùng lúc ấy thì Mị cũng nhìn sang, thấy
mắt A Phủ trùng trừng, mới biết Ạ Phủ còn sống. Mấy đêm nay như
thế. Nhưng Mị vẫn thản nhiên thổi lửa, hơ tay. Nếu A Phủ là cái xác
chết đứng chết đấy, cũng thế thôi. Mị vẫn trở dậy, vẫn sưởi, chỉ biết,
chỉ còn ở với ngọn lửa. Có đêm A Sử chợt về, thấy Mị ngồi đấy, A Sử
đánh Mị ngã ngay xuống cửa bếp. Nhưng đêm sau Mị vẫn ra sưởi
như đêm trước.
Lúc ấy đã khuya. Trong nhà ngủ yên, thì Mị trở dậy thổi lửa.
Ngọn lửa bập bùng sáng lên, Mị lé mắt trông sang, thấy hai mắt A
Phủ cũng vừa mở, một dòng nước mắt lấp lánh bò xuống hai hôm
má đã xám đen. Nhìn thấy tình cảnh thế, Mị chợt nhớ lại đêm năm
trước A Sử trói Mị, Mị cũng phải trói đứng thế kia. Nhiều lần khóc,
nước mắt chảy xuống miệng, xuống cổ, không biết lau đi được. Trời
ơi, nó bắt trói đứng người ta đến chết, nó bắt mình chết cũng thôi,
nó bắt trói đến chết người đàn bà ngày trước cũng ở cái nhà này.
Chúng nó thật độc ác. Cơ chừng này chỉ đêm mai là người kia chết,
chết đau, chết đói, chết rét, phải chết. Ta là thân đàn bà, nó đã bắt
về trình ma nhà nó rồi thì chỉ còn biết đợi ngày rũ xương ở đây
thôi... Người kia việc gì mà phải chết thế. A Phủ Mị phảng phất
nghĩ như vậy.
...
Đám than đã vạc hẳn lửa. Mị không thổi, cũng không đứng lên.
Mị nhớ lại đời mình, Mị lại tưởng tượng như có thể một lúc nào,
biết đâu A Phủ chẳng đã trốn được rồi, lúc ấy bố con Pá Tra sẽ bảo
là Mị đã cởi trói cho nó, Mị liền phải trói thay vào đấy, Mị chết trên
cái cọc ấy. Nghĩ thế, trong tình cảnh này, làm sao Mị cũng không
thấy sợ...
Lúc ấy, trong nhà đã tối bưng, Mị rón rén bước lại, A Phủ vẫn
nhắm mắt, nhưng Mị tưởng như A Phủ đương biết có người bước
lại ... Mị rút con dao nhỏ cắt lúa, cắt nút dây mây. A Phủ cứ thở phè
từng hơi, không biết mê hay tỉnh. Lần lần, đến lúc gỡ được hết dây
trói ở người A Phủ thì Mị cũng hốt hoảng, Mị chỉ thì thào được một
tiếng “Đi ngay…”, rồi Mị nghẹn lại. A Phủ bỗng khuỵu xuống,
không bước nổi. Nhưng trước cái chết có thể đến nơi ngay, A Phủ
lại quật sức vung lên, chạy.
Mị đứng lặng trong bóng tối.
Rồi Mị cũng vụt chạy ra. Trời tối lắm. Nhưng Mị vẫn băng đi.
Mị đuổi kịp A Phủ, đã lăn, chạy, chạy xuống tới lưng dốc, Mị nói,
trong hơi gió thốc lạnh buốt:
tho
– A Phủ cho cho tôi đi.
A Phủ chưa kịp nói, Mị lại nói:
- Ở đây chết mất.
1 trả lời
107