Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Lúc còn nhỏ, tôi là một đứa trẻ năng động và tinh nghịch, luôn khiến cho bố mẹ phải lo lắng không biết bao nhiêu lần. Tuy đã trải qua hàng chục năm, nhưng một trải nghiệm khó quên từ thời thơ ấu vẫn hiện về trong tâm trí tôi - cuộc lạc hậu trong một siêu thị lúc ấy.
Là một học sinh lớp một, tôi thường xuyên có các buổi học thêm vào các buổi chiều cuối tuần. Một ngày thứ bảy, sau khi kết thúc buổi học, bố đã đến đón tôi từ rất sớm. Trên đường về, bố cho biết rằng sẽ ghé qua siêu thị để mua một số món đồ cho mẹ. Tin đó khiến tôi hồi hộp và háo hức vô cùng, vì siêu thị luôn có rất nhiều loại đồ ăn vặt hấp dẫn. Tôi đã bắt đầu thuyết phục bố mua cho tôi vài món ngon.
Khi chúng tôi đến siêu thị, bố đã gửi xe ở bên ngoài và đưa tôi vào bên trong. Siêu thị lúc đó khá đông người mua sắm. Bố phải đẩy xe để đựng đồ, vì vậy không thể nắm tay tôi. Bố nhắc nhở tôi phải luôn để ý và đi theo gần. Tôi gật đầu đồng ý và hứa sẽ không rời xa bố.
Khi đến quầy bánh kẹo, tôi đã nói với bố về mong muốn của mình, mong bố mua cho tôi những loại bánh và kẹo mà tôi yêu thích. Bố tỏ ra rất vui vẻ và đồng ý, sau đó bố đặt chúng vào xe.
Sau đó, chúng tôi tiến qua quầy đồ chơi. Có rất nhiều bạn nhỏ khác đang đòi bố mẹ mua cho họ các món đồ chơi yêu thích. Tuy nhiên, tôi bất ngờ bởi một chiếc búp bê rất đẹp. Tôi mải mê nhìn nó và quên mất việc phải luôn đi cùng bố. Và rồi, tôi đã bị lạc mất.
Lúc ấy, tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Xung quanh đông người, và tôi đứng một mình, không biết đường về. Tôi đã bắt đầu chạy đi tìm bố. Tuy nhiên, mọi cố gắng của tôi trở nên vô ích và tôi không thể tìm thấy bố. Tôi bắt đầu rơi vào trạng thái hoảng loạn và bật khóc lớn. Một cô nhân viên thấu hiểu đi ngang qua và thấy tôi đang khóc, cô đã lại gần và hỏi tôi về tình hình. Tôi kể lại cho cô về tình cảnh của mình, và cô đã đề xuất đưa tôi đến gặp chú bảo vệ.
Sau đó, chú bảo vệ sử dụng loa để thông báo cho bố biết về tình huống của tôi. Khoảng mười phút sau, bố đã xuất hiện để đón tôi. Tôi chạy về phía bố và ôm chầm lấy ông, bật khóc. Bố chỉ cười nhẹ và nói: "Không sao đâu, con ạ, bố đây rồi!". Sau đó, bố quay sang và cảm ơn chú bảo vệ và cô nhân viên vì đã giúp đỡ tôi.
Trải nghiệm đó đã để lại một bài học quý báu trong cuộc sống của tôi. Nó đã giúp tôi hiểu rõ hơn về tình yêu thương và sự quan tâm của gia đình.
Tham gia Cộng đồng Lazi trên các mạng xã hội | |
Fanpage: | https://www.fb.com/lazi.vn |
Group: | https://www.fb.com/groups/lazi.vn |
Kênh FB: | https://m.me/j/AbY8WMG2VhCvgIcB |
LaziGo: | https://go.lazi.vn/join/lazigo |
Discord: | https://discord.gg/4vkBe6wJuU |
Youtube: | https://www.youtube.com/@lazi-vn |
Tiktok: | https://www.tiktok.com/@lazi.vn |
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |