Dưới đây là một bảng so sánh về quy mô lực lượng và biện pháp của hai chiến lược chiến tranh:
Yếu TốChiến lược chiến tranh cục bộChiến lược Việt Nam hoá chiến tranh của MĩQuy mô lực lượngThường dựa vào lực lượng quân địa phương, với sự hỗ trợ và tư vấn từ quân đội nước ngoài, nhưng tự quản lý, tự hành động.Sử dụng quân đội và lực lượng tư nhân của Mỹ, trong đó quân đội chiếm phần lớn, với sự hỗ trợ tài chính và quân sự từ chính phủ Mỹ.
Mục tiêuPhòng thủ và tiến công tại các khu vực cụ thể, thường là các vùng nông thôn, thành phố, hoặc đặc khu.Thực hiện chiến lược chống cộng nhưng cũng đồng thời cung cấp hỗ trợ phát triển kinh tế, xây dựng hạ tầng, và cải thiện đời sống dân dụng.
Biện phápSử dụng các phương tiện quân sự truyền thống như đánh giặc, phá sào, phục kích, cũng như các biện pháp dân quân đối phó với mặt trận phụ thuộc.Sử dụng không chỉ các biện pháp quân sự mà còn kết hợp với các biện pháp truyền thông, chính trị, tư pháp, kinh tế và xã hội.
Tính bền vữngThường phụ thuộc vào sự hỗ trợ từ cộng đồng dân cư địa phương và những nguồn lực nội địa.Dựa vào sự hỗ trợ mạnh mẽ từ quốc tế, đặc biệt là từ Mỹ, với việc cung cấp vũ khí, tiền bạc, và đào tạo quân sự.
Tính chiến lượcThường tập trung vào các khu vực nhỏ, cụ thể và có tính khu vực, nhưng cũng có thể là phần của một chiến lược tổng thể lớn hơn.Thường được thiết kế và thực hiện như một phần của chiến lược quốc gia lớn hơn, đặc biệt là chiến lược chống cộng.
Đây là một cái nhìn tổng quan về sự khác biệt giữa hai chiến lược chiến tranh này, trong cách tiếp cận, quy mô, và biện pháp triển khai.