Ôi! Cánh đồng lúa chín quê tôi thật rộng lớn, mênh mông biết bao. Nơi nào cũng đẹp, nơi nào cũng đầy ắp tiếng chim kêu vào mỗi buổi chiều chiều. Những rặng tre xanh khẽ rung mình theo chị gió, như muốn cùng chị gió chu du khắp nơi, tới mọi chân trời góc bể. Và trong cái nắng nhạt dần của buổi chiều tà, một con chim họa mi bay đến, đậu trên lũy tre, hót líu lo. Ôi! Giọng hát của nó mới tuyệt làm sao. Một giọng hát làm cho con người, cây cỏ, vạn vật quên đi sự vất vả, oi bức của một buổi lao động trên cánh đồng. Rồi từ đâu, tôi nghe thấy tiếng vi vu của những cánh diều tuổi thơ hòa cùng tiếng hót say đắm của họa mi tạo thành một bản giao hưởng mang đậm chất miền quê. Tiếng ếch, châu chấu, cào cào cũng vang lên như muốn làm ca sĩ cho dàn nhạc biểu diễn. Những cây hoa xấu hổ cũng bắt đầu xòe ra, không còn cái vẻ e thẹn, ngại ngùng như trước. Cánh đồng như khoác lên mình một bộ quần áo mới của sự sống, tuổi trẻ. Một bức tranh làng quê thật sống động, đầy màu sắc. Tôi rất thích giọng hát của họa mi!