Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Phân tích truyện ngắn: Đôi tai của tâm hồn

Phân tích truyện ngắn: Đôi tai của tâm hồn
Phân tích truyện ngắn: Đôi tai của tâm hồn 
Một cô bé vừa gầy vừa thấp bị thầy giáo loại ra khỏi dàn đồng ca. Cũng chỉ tại cô bé ấy lúc nào cũng chỉ mặc mỗi một bộ quần áo vừa bẩn, vừa cũ, lại rộng nữa.
 
Cô bé buồn tủi khóc một mình trong công viên. Cô bé nghĩ: “Tại sao mình lại không được hát? Chẳng lẽ mình hát tồi đến thế sao?”. Cô bé nghĩ mãi rồi cô cất giọng hát khe khẽ. Cô bé cứ hát hết bài này đến bài khác cho đến khi mệt lả mới thôi.
 
“Cháu hát hay quá!” – Một giọng nói vang lên: “Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ, cháu đã cho ta cả một buổi chiều vui vẻ”. Cô bé ngẩn người. Người vừa khen cô bé là một ông cụ tóc bạc trắng. Ông cụ nói xong liền đứng dậy và chậm rãi bước đi. Hôm sau, khi cô bé đến công viên đã thấy cụ già ngồi ở chiếc ghế đá hôm trước, khuôn mặt hiền từ, mỉm cười chào cô bé. Cô bé lại hát, cụ già vẫn chăm chú lắng nghe. Cụ vỗ tay nói lớn: “Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ của ta, cháu hát hay quá!”. Nói xong cụ già lại chậm rãi một mình bước đi.
 
Cứ như vậy nhiều năm trôi qua, cô bé giờ đây đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng. Cô gái vẫn không quên cụ già ngồi tựa lưng vào thành ghế đá trong công viên nghe cô hát. Một buổi chiều mùa đông, cô đến công viên tìm cụ nhưng ở đó chỉ còn lại chiếc ghế đá trống không.
 
“Cụ già ấy đã qua đời rồi. Cụ ấy điếc đã hơn hai mươi năm nay” – một người trong công viên nói với cô. Cô gái sững người, bật khóc. Hóa ra, bao nhiêu năm nay, tiếng hát của cô luôn được khích lệ bởi một đôi tai đặc biệt: Đôi tai của tâm hồn.
( dài 4000 chữ)
 
1 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
452
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Trong truyện ngắn "Đôi tai của tâm hồn", chúng ta được đưa vào câu chuyện về một cô bé bị loại ra khỏi dàn đồng ca vì ngoại hình và trang phục không được đẹp. Cô bé buồn tủi và tự hỏi tại sao mình không được hát, liệu mình hát tồi đến thế sao. Tuy nhiên, nhờ sự khích lệ từ một ông cụ già ngồi nghe cô hát trong công viên, cô bé đã không bao giờ từ bỏ niềm đam mê âm nhạc của mình.

Ông cụ già với đôi tai đặc biệt, không nghe được nhưng có khả năng cảm nhận và hiểu được âm nhạc bằng tâm hồn. Ông luôn khích lệ cô bé bằng cách khen ngợi và vỗ tay sau mỗi lần cô hát. Điều này đã giúp cô bé tự tin hơn và phấn đấu trở thành một ca sĩ nổi tiếng sau này.

Tuy nhiên, khi cô gái trở thành ngôi sao, cô mới nhận ra rằng ông cụ già đã qua đời từ lâu. Đôi tai đặc biệt của ông cụ đã không còn nghe được tiếng hát của cô, nhưng tâm hồn của ông vẫn luôn ở bên cô, khích lệ và ủng hộ cô từ xa.

Truyện ngắn "Đôi tai của tâm hồn" mang đến cho chúng ta thông điệp về sự quan trọng của việc tin tưởng vào bản thân và không bao giờ từ bỏ niềm đam mê của mình. Dù có những khó khăn và thách thức, nhưng nếu ta kiên trì và luôn tin vào khả năng của mình, thì sẽ có người đến và khích lệ chúng ta trên con đường phấn đấu của mình. Đôi tai của tâm hồn không chỉ là khả năng nghe thấy âm thanh mà còn là khả năng cảm nhận và hiểu được những điều tinh tế nhất từ tâm hồn của người khác.
1
0
Ngọc Nguyễn
12/05 21:20:53
+5đ tặng

Mỗi tác phẩm mà chúng ta đọc đều để lại cho chúng ta nhiều suy ngẫm về nó. Tác phẩm " đôi tai của tâm hồn" của Hoàng Phương của là một câu chuyện như vậy. Chính tác phẩm đã cho ta biết vẫn còn lòng tốt trong cuộc sống, điều ấy khiến con người tự tin hơn, sống tốt hơn.

Câu chuyện được kể về một cô bé có ngoại hình vừa gầy và thấp nên đã bị thầy giáo loại ra khỏi dàn đồng ca. Cô bé đã rất tủi thân vì nghĩ mình hát không hay. Và đến công viên ngồi khóc một mình. Sau đó cô bé đã cất giọng hát hết bài đến bài khác đến khi mệt lả thì có một giọng nó vang lên khen cô hát hay. Và đó là ông cụ ngồi kế bên tóc bạc trắng ra chậm rãi bước đi. Hôm sau cô bé lại đến đó hát cho ông cụ nghe và ông cụ vẫn khen hay như mọi lần. Sau đó, cô bé đã trở thành ca sĩ nổi tiếng và tìm lại đến công viên đó tìm ông cụ. Người ta nói rằng ông cụ đó bị điếc và đã mất rồi. Cô bé lúc đó mới sững người và biết được đó chính là " đôi tai của tâm hồn". 

Cô bé đó nhà nghèo buồn tủi ngồi khóc trong công viên vì bị thầy loại khỏi dàn đồng dao.  Vì bị loại do hoàn cảnh nghèo khổ hơn so với những bạn đồng trang lứa. Khi đã lớn, trở thành ca sĩ nổi tiếng, cô bé ngày ấy về lại trốn xưa tìm lại ông cụ, nhưng nhận được tin cụ mất và là một người điếc. Ngạc nhiên, đau buồn nhưng cũng dành lòng cảm mến cụ đã luôn khen cô. Cô bé đó đã từ những khuyết điểm của mình, cùng với đó là sự cố gắng vươn lên để hoàn thiện bản thân. Qua câu chuyện nhắc nhở chúng ta rằng sự đánh giá của người khác không quan trọng bằng việc chúng ta tin tưởng và yêu thích bản thân mình. Đôi tai của tâm hồn không bao giờ biến mất, nó luôn ở bên cạnh chúng ta, động viên và khích lệ chúng ta đi đến những thành công lớn hơn. Niềm tin và nghị lực sống là hai yếu tố quan trọng để vượt qua khó khăn và đạt được thành công như cô bé trong câu chuyện.

Vậy nên khi chúng ta gặp khó khăn thì đừng bao giờ bỏ cuộc và hay tin rằng có rất nhiều người tốt bụng sẽ luôn lắng nghe, cảm thông và thấu hiểu cho chúng ta. 

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×