“Chuyện cổ tích về loài người” của Xuân Quỳnh là bài thơ đem đến cho tôi nhiều cảm nhận sâu sắc. Dưới hình thức là một bài thơ, nhưng tác giả không chỉ bộc lộ cảm xúc mà còn sử dụng kết hợp cả tự sự và miêu tả nhằm giúp cho tác phẩm trở nên hấp dẫn, sinh động hơn. Xuân Quỳnh đã kể về quá trình hình thành của mọi vật trên trái đất. Khi trái đất vẫn còn trần trụi, không có một dáng cây hay ngọn cỏ. Ánh sáng của mặt trời cũng chưa xuất hiện, chỉ toàn là bóng đêm Không khí chỉ màu đen, vẫn chưa có màu sắc khác. Trời đã sinh ra trẻ con đầu tiên. Một cách lí giải độc đáo, khác hẳn với quy luật tự nhiên. Nhưng qua đó, chúng ta thấy được tình yêu mà tác giả dành cho trẻ con. Trẻ con được sinh ra trước nhất. Sau đó, mọi vật ra đời đều nhằm đáp ứng nhu cầu của trẻ con. Đôi mắt của trẻ em rất sáng nhưng chưa thể nhìn thấy gì, vì vậy mặt trời nhô cao để chiếu sáng vạn vật, giúp trẻ con nhìn rõ. Cây, cỏ ra đời giúp trẻ con có thể phân biệt được màu sắc. Chim chóc ra đời giúp trẻ con cảm nhận được âm thanh. Dòng sông, đám mây, biển cả giúp trẻ con biết cảm nhận về giá trị cuộc sống. Còn con đường xuất hiện là giúp trẻ con tập đi. Sự xuất hiện của mẹ, bà, bố cũng đều vì trẻ con khao khát yêu thương, tìm hiểu và học hỏi. Bài thơ giúp tôi thêm yêu quý và trân trọng những đứa trẻ hơn.