Lão Hạc là một nhân vật đầy tâm trạng, mang nặng nỗi cô đơn và buồn tủi. Trong đoạn trích, lão vừa thể hiện sự vun vén cho cậu Vàng, vừa cảm nhận được sự trống vắng trong cuộc sống. Sự miêu tả về cảm xúc của lão khi nhìn thấy cậu Vàng khiến người đọc không khỏi xót xa. Lão Hạc yêu thương cậu Vàng như một thành viên trong gia đình, điều này cho thấy nỗi đau mất mát mà lão phải chịu đựng khi nghĩ về sự chia ly. Tâm trạng của lão luôn lấp lánh sự âu lo, sợ hãi về tương lai, khi lão không còn ai bên cạnh. Bên ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại rất yếu đuối, lão thường phải chôn giấu cảm xúc của mình. Cảnh ngộ khốn khổ càng làm cho nỗi khổ tâm của lão trở nên sâu sắc hơn. Lão Hạc chính là hình ảnh của người nông dân nghèo khổ nhưng giàu lòng tự trọng và tình cảm. Sự trân trọng thú cưng cho thấy lòng lão luôn khao khát một sự đồng hành trong sự cô độc. Cuối cùng, hình ảnh lão Hạc khiến người đọc cảm nhận được tính nhân văn sâu sắc trong tác phẩm của Nam Cao.