Viết đoạn văn khoảng 7 câu ghi lại những điều em thắm thía nhất khi đọc chuyện trên
Câu 6: Viết đoạn văn khoảng 7 câu ghi lại những điều em thắm thía nhất khi đọc chuyện trên ----- Nội dung dịch tự động từ ảnh ----- CỤC ÁO CỦA MẸ (Nhất Bằng - Trung Quốc)
Cậu còn nhỏ nhất 12 tuổi. Vừa sáng tinh mơ, đã nghe thấy mẹ nói: “Con trông đây là cái gì?”. Cậu mở to mắt, trước mặt là một chiếc áo mới, kiểu quần phục như cậu từng nhớ, đỏ như hàng cơ động, trên vai áo có vạch xanh, đó là một quân đoàn cận vệ. Cậu bỗng mừng rỡ, vội mặc vào quần. Cậu muốn đen lớp, các bạn thì sẽ khác. Quá nhiên đứng trước gương, nhìn thấy cả lớp, anh mắt cậu các bạn đều trố lên. Các bạn đều không ngượng rằng, cậu bạn lúc này mặt mày lem, đậu bù tóc rối bị bặm bẹp bưng giữa rặng rỗ như thế.
Cậu hoảng hốt, nhìn kỹ cậu mình, quả thật không giống cậu của người khác, hai đứa xếp thành chữ “về” (V).
Lúc ấy, cậu mới nhìn kỹ cậu của mình, quá thật không giống cậu của người khác, hai đứa xếp thành chữ “về”.
Các bạn bóng đè cười rớt lên. Trời ơi! Tại sao khuyết cậu cũng chẳng mình nhỉ?
Biết rõ sự thực, các bạn lại chế nhạo cậu mình. Mẹ cậu lao đến trước mặt con, gió cao bay, nhưng về đằng xa, cậu lúc này chưa có một chiếc áo như mình. Mẹ cậu liếc nhìn, thấy nước mắt mẹ chạy quanh tròn khỏe mạnh, rồi đừng cứ tấp vào một bên dày biển…(…) Từ hôm ấy trở đi, mẹ làm việc ít nói câu: “Con xin lỗi mẹ”, mà không còn có lỗi.
Năm bẹp rối ra đã mai mài. Cậu ở rất nhiều, rất nhiều tiền, rồi sao gần như không thể dè bặc chiếc.
Một hôm, cậu tham gia một tiết học, nhìn thấy trường cậu lá nhiều hồn biểu diễn khiến mắt cậu bóng đen. Bỗng có âm trăng vật viên khiến cậu thêm chắng “về”. Bên trong cậu được mình, lao lên bãnh, lật ra một mảnh dẫu nam, lộ bên trong tự nhiên cũng lắm mạnh vãi vàng! Cậu chạy sụp trở một nguyên mẫu nam, ôm khóc khổ.
Sau khi nghe cậu hết cả chuyện, tất cả những người có mặt tại hội trường đều trầm ngâm rất không mới. Cuối cùng, một nhà thiết kế bậc thầy nói: “Thực ra, tất cả những người mẹ đều là các nghệ thuật!”
(Vũ Phong Tạo dịch, Tạp chí Văn học và Tuổi trẻ, số tháng 3/2011)
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Đây là một câu chuyện cảm động về tình yêu thương của mẹ và sự chấp nhận bản thân. Cậu bé trong câu chuyện, dù ban đầu rất tự hào và vui mừng với chiếc áo mới, đã phải đối mặt với sự chế giễu và cảm giác tự ti khi nhận ra chiếc áo khiến cậu trông khác biệt so với các bạn. Tuy nhiên, qua sự an ủi và tình yêu của mẹ, cậu bé đã học được cách chấp nhận bản thân và thấy được vẻ đẹp của mình, bất kể ngoại hình.
Câu chuyện cũng nhấn mạnh rằng tình yêu của mẹ không chỉ là sự chăm sóc, mà còn là một nghệ thuật, giúp con cái cảm thấy tự tin và hạnh phúc với chính mình. Đây là một thông điệp đầy ý nghĩa về tình mẫu tử và sự tự chấp nhận.
Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời
(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi. Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ