Những áng thơ "Quê hương tôi có con sông xanh biếc, Nước gương trong soi tóc những hàng tre, Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè, Tỏa nắng xuống lòng sông lấp loáng" đã mang đến cho người đọc một hình ảnh quê hương đầy tươi đẹp , trù phú. Đó là vùng quê thanh bình với dòng nước sông xanh mát ., in bóng hình của những lụy tre xanh. Những hàng cây ngả xanh , chồng gần nhau như hàng tóc thả bóng xuống mặt con sông nhỏ. "Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè" - Tác giả so sánh tâm hồn mình với một buổi trưa hè, một thời điểm trong ngày gắn liền với sự ấm áp, ánh sáng và sự yên bình. Điều này cho thấy tác giả cảm nhận quê hương và tâm hồn mình gắn bó sâu sắc. Ánh nắng ấy còn là ánh sáng của tình yêu ấm áp , là tidnh cảm to lớn tác gải dành cho con sông quê hương. Hẳn tác giả phải yêu quê hương lắm mới có thể viết nên những vần thơ trác tuyệt như thế.