Mùa thu, với vẻ đẹp trầm mặc, sâu lắng, luôn là nguồn cảm hứng bất tận cho các nhà thơ. Trong kho tàng thơ ca Việt Nam, có hai bài thơ đặc sắc miêu tả vẻ đẹp mùa thu, đó là "Thu Vịnh" của Nguyễn Khuyến và "Qua đèo Ngang" của Bà Huyện Thanh Quan. Mặc dù cùng viết về mùa thu, nhưng hai tác phẩm lại mang những nét riêng biệt, thể hiện những tâm trạng, cảm xúc khác nhau của tác giả.
Cả hai bài thơ đều vẽ nên một bức tranh mùa thu đậm chất trữ tình. Tuy nhiên, mỗi bức tranh lại mang một màu sắc riêng. Nếu như "Thu Vịnh" của Nguyễn Khuyến là một bức tranh thu yên bình, tĩnh lặng với những nét vẽ tinh tế, thì "Qua đèo Ngang" của Bà Huyện Thanh Quan lại là một bức tranh thu hoang sơ, heo hút, mang đậm nỗi buồn xa xứ.
Về cảnh vật, "Thu Vịnh" tập trung vào những hình ảnh quen thuộc, gần gũi với cuộc sống thường ngày như "sân lai cách mấy nắng mưa", "dưới những tán cây xanh". Qua đó, tác giả thể hiện một nỗi buồn man mác trước sự tàn phai của thời gian và cuộc sống. Còn trong "Qua đèo Ngang", cảnh vật hiện lên với những nét hoang sơ, hùng vĩ: "đèo cao gió hú", "trời xanh ngắt". Cảnh vật ấy như làm nổi bật lên nỗi cô đơn, lạc lõng của người khách qua đường.
Tâm trạng của các tác giả cũng khác nhau rõ rệt. Nguyễn Khuyến thể hiện một nỗi buồn nhẹ nhàng, man mác, pha lẫn chút hoài niệm về quá khứ. Còn Bà Huyện Thanh Quan lại bộc lộ một nỗi buồn sâu sắc, cô đơn, thấm đượm nỗi nhớ nhà da diết. Cụm từ "ta với ta" trong bài thơ của bà đã trở thành một biểu tượng cho nỗi cô đơn của con người giữa thiên nhiên bao la.
Về nghệ thuật, cả hai bài thơ đều sử dụng những biện pháp tu từ đặc sắc. Nguyễn Khuyến sử dụng nhiều từ láy gợi tả như "lá vàng rơi", "gió heo may" để tạo nên một không gian mùa thu thật sống động. Bà Huyện Thanh Quan lại sử dụng nhiều cặp đối, câu đối để tạo nên âm điệu trầm buồn, sâu lắng.