Giống như bao con sông khác ở làng quê Việt Nam, con sông quê em cũng muốn lượn như một con rồng, uốn lượn quanh co giữa những cánh đồng xanh mướt. Nó mang đậm hương vị mặn mòi của vùng đồng bằng châu thổ, và chính cái hương vị ấy đã gắn bó với em đến từng thớ thịt. Con sông, dù không rộng lắm, nhưng lại rất dài, như một con rồng uốn lượn trong lòng quê hương. Buổi sáng, khi ông mặt trời nhô lên, dòng sông mặc một chiếc áo lụa đào thướt tha, óng ánh như những sợi chỉ vàng. Trưa về, chiếc áo lụa đào ấy được thay thế bằng chiếc áo xanh biếc, mát mẻ và thanh bình. Chiều đến, chiếc áo xanh biếc trở thành một lớp vàng long lanh, lấp lánh ánh hoàng hôn. Đêm đến, con sông mặc một chiếc áo đen, cài một vầng trăng vào giữa ngực và những ngôi sao được gắn trên bầu trời như những dải kim cương lấp lánh. Nước sông như dòng sữa ngọt, tưới tiêu cho ruộng đồng xanh mướt, còn dòng nước mát luôn dang tay đón chúng em tắm mát, bơi lội. Con sông đã trở thành một phần máu thịt của quê hương em, chứng kiến bao kỷ niệm đẹp của tuổi thơ chúng em. Rồi mai này, khi em lớn khôn, dù có đi đâu xa, em vẫn nhớ về quê hương, nhớ về con sông, những ký ức với dòng sông sẽ còn mãi trong em.