Bài thơ "Hương Nhãn" của Trần Đăng Khoa đã gợi lên trong em nhiều cảm xúc sâu lắng về quê hương và tuổi thơ. Hương vị ngọt ngào của trái nhãn, cùng với hình ảnh những cây nhãn cổ thụ đứng hiên ngang, làm em nhớ đến những ngày tháng vô tư, hồn nhiên dưới bóng cây quê nhà. Từng câu thơ nhẹ nhàng, dung dị nhưng chất chứa tình cảm sâu đậm, khiến em như thấy lại hình bóng của người bà, người mẹ với đôi tay nhăn nheo nhưng luôn dịu dàng hái những chùm nhãn chín mọng cho cháu. Hương nhãn không chỉ là hương vị của thiên nhiên, mà còn là hương vị của ký ức, của những tháng ngày thanh bình, giản dị mà ấm áp tình người. Đọc thơ, em cảm nhận được sự gắn bó keo sơn giữa con người và quê hương, nơi những ký ức đẹp đẽ luôn sống mãi trong lòng người. "Hương Nhãn" như một bản nhạc đồng quê êm đềm, ru hồn em trở về với những điều thiêng liêng, gần gũi nhất. Tình yêu quê hương, sự trân trọng những giá trị truyền thống từ bài thơ đã nhắc nhở em luôn biết quý trọng và gìn giữ những gì đẹp đẽ của quê hương, nơi cội nguồn của mọi điều tốt đẹp trong cuộc sống.