Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Truyện sử dụng ngôi kể thứ nhất, lấy điểm nhìn của nhân vật “tôi”, là người trực tiếp tham gia câu chuyện. Việc kể chuyện từ điểm nhìn ấy giúp cho câu chuyện trở nên chân thật và theo mạch cảm xúc của nhân vật “tôi”. Đồng thời, xây dựng điểm nhìn từ bên trong cho thấy được sự thay đổi trong nhận thức cũng như cảm xúc của nhân vật "tôi" trước nỗi đau của Lụm còi.Tác giả đặt tên nhân vật là Lụm còi bởi vì thằng bé ốm yếu, đôi chân nhỏ xíu quay quay trong cái quần bò rộng thùng thình, như thể chỉ cần nó buông tay ra là cái quần tuột dốc xuống đầu gối. Cậu bị mẹ bỏ rơi từ lúc còn bé xíu, được bà lão bán bành mì nhặt về nuôi. Lớn lên, Lụm đi bán bánh mì, mỗi đêm lại ra ngã tư tìm mẹ, nhưng nhiều năm vẫn chưa tìm thấy. Nguyễn Ngọc Tư đã khắc hoạ hoàn cảnh đáng thương, phải vất vả mưu sinh và thiếu thốn tình cảm gia đình. Câu nói “Đánh nghe đau mà chắc đã lắm hen. Mày sướng thiệt. Vậy mà còn bỏ nhà đi! Đồ ngu” thể hiện khát khao về một mái ấm của Lụm bởi vì đứa trẻ nào cũng sợ bị đánh, sợ đòn roi, nhưng đối với cậu, được đánh là điều hạnh phúc. Cậu không có ba, không có mẹ cho nên luôn ước được ở cạnh gia đình thân yêu, dù cho có bị phạt đi chăng nữa, điều này khiến cho ta không khỏi đau lòng.Tình huống được kể trong truyện là khi nhân vật "tôi" bỏ nhà ra đi gặp Lụm tại một ngã tư đường trong đêm, Lụm chờ tìm mẹ. Việc dựng tình huống giúp người đọc hiểu rõ hơn về hoàn cảnh và tình mẫu tử thiêng liêng của nhân vật Lụm, thể hiện sự đồng cảm với khát khao về mái ấm gia đình của những con người bất hạnh.Khao khát được gặp mẹ của thằng Lụm được thể hiện qua những chi tiết: Đêm đêm, Lụm ra ngã tư - nơi bị mẹ bỏ rơi ngày nhỏ mong gặp mẹ với niềm tin mãnh liệt: "Thế nào má đi qua má cũng nhìn ra tao." Cậu mong tìm lại má dù có bị đánh mắng cũng hạnh phúc: "Chẳng thà có má, có ba, bị rầy gì tao cũng chịu". Đó là tình mẫu từ thiêng liêng, sâu sắc, cảm động mà Lụm giành cho mẹ dù chưa một lần gặp mặt.Đầu truyện, nhân vật "tôi" cố tỏ ra mình là người lớn, gọi Lụm là “mày”, nhưng đến cuối truyện, lại đổi cách xưng hô, gọi Lụm là "anh". Việc đổi cách xưng hô đó cho thấy, "tôi" thấy mình còn nông cạn, thấy Lụm mới thực sự chín chắn, trưởng thành. Cách xưng hô đó còn thể hiện sự biết ơn của "tôi" với Lụm, vì sự trải nghiệm và cuộc sống đầy đau khổ của Lụm đã đem đến cho nhân vật tôi nhiều bài học cuộc đời ý nghĩa, đặc biệt là bài học về tình cảm gia đình, về công cha nghĩa mẹ.Ngôn ngữ kể chuyện của Nguyễn Ngọc Tư đậm chất miền Nam; không trau chuốt, bóng bảy mà giản dị, đời thường. Chị dường như mang ngôn ngữ trong đời sống vào tác phẩm. Đó còn là thứ ngôn ngữ rất giàu cảm xúc.
Tham gia Cộng đồng Lazi trên các mạng xã hội | |
Fanpage: | https://www.fb.com/lazi.vn |
Group: | https://www.fb.com/groups/lazi.vn |
Kênh FB: | https://m.me/j/AbY8WMG2VhCvgIcB |
LaziGo: | https://go.lazi.vn/join/lazigo |
Discord: | https://discord.gg/4vkBe6wJuU |
Youtube: | https://www.youtube.com/@lazi-vn |
Tiktok: | https://www.tiktok.com/@lazi.vn |
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |