Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Hãy kể lại một việc tốt mà em đã làm có sử dụng yếu tố miêu tả nội tâm và nghị luận

5 trả lời
Hỏi chi tiết
19.680
17
14
mỹ hoa
02/01/2019 18:20:29
Hôm đó, cô trả vở Toán cho cả lớp. Đó là môn yêu thích nhất của Linh. Nhưng không hiểu sao hôm nay vẻ mặt của Linh rất lo lắng, và tôi còn thấy Linh cứ quay bên này, quay bên kia mãi. Cô vừa trả vở xong cho các bạn thì đến giờ ra chơi. Tôi liền đến bên Linh. Linh nó: Hôm nay, bố mẹ tớ đi làm sớm, tớ không kịp xin mẹ 9.000đ để mua bút Nét hoa viết vào vở Toán. Linh sực nhớ ra và reo lên, A! Đúng rồi! Cậu có hai cái bút Nét Hoa, cậu có thể cho tớ mượn một chiếc được không? Tôi đứng ngẫm nghĩ một lúc rồi tự đặt câu hỏi cho chính mình: Có nên cho Linh mượn bút không nhỉ? Tôi hơi băn khoăn.Tiếng trống đã vang lên. Tôi liền về chỗ của mình. Cả lớp ngồi vào chỗ hát xong và Linh cắm cúi viết bài ngay để khỏi trễ giờ. Linh thấy thế nài nỉ tôi cho mượn bút. Cuối cùng tôi cũng quyết định được và gọi nhỏ: Linh ơi! Tớ cho cậu mượn bút này. Chiếc bút đó do mẹ tặng tôi nhân ngày sinh nhật. Màu mực của chiếc bút rất đẹp. Linh nhận được, vẻ mặt phấn khởi lắm. Mỗi khi viết xong mấy chữ, tôi lại ngẩng lên và cảm thấy mực cứ vơi dần đi theo dòng chữ, con số ngay ngắn, thẳng hàng nằm trên trang giấy của bạn. Hết giờ Toán, Linh trả cho tôi chiếc bút và nói: Cảm ơn cậu vì đã cho tớ mượn chiếc bút nhé! Hôm sau, cô trả vở Toán, cả tôi và Linh đều được điểm 10. Tôi mừng lắm vì đã làm được một việc giúp bạn.
Khi về đến nhà tôi kể lại cho mẹ nghe. Mẹ nói: Con hãy cố gắng giúp bạn nhiều hơn khi gặp khó khăn nhé! Tôi như thấm thía câu nói đấy của mẹ và tôi không bao giờ quên được câu chuyện xảy ra ngày hôm đó.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
18
22
doan man
02/01/2019 18:21:20
Hôm đó, cô trả vở Toán cho cả lớp. Đó là môn yêu thích nhất của Linh. Nhưng không hiểu sao hôm nay vẻ mặt của Linh rất lo lắng, và tôi còn thấy Linh cứ quay bên này, quay bên kia mãi. Cô vừa trả vở xong cho các bạn thì đến giờ ra chơi. Tôi liền đến bên Linh. Linh nó: Hôm nay, bố mẹ tớ đi làm sớm, tớ không kịp xin mẹ 9.000đ để mua bút Nét hoa viết vào vở Toán. Linh sực nhớ ra và reo lên, A! Đúng rồi! Cậu có hai cái bút Nét Hoa, cậu có thể cho tớ mượn một chiếc được không? Tôi đứng ngẫm nghĩ một lúc rồi tự đặt câu hỏi cho chính mình: Có nên cho Linh mượn bút không nhỉ? Tôi hơi băn khoăn.Tiếng trống đã vang lên. Tôi liền về chỗ của mình. Cả lớp ngồi vào chỗ hát xong và Linh cắm cúi viết bài ngay để khỏi trễ giờ. Linh thấy thế nài nỉ tôi cho mượn bút. Cuối cùng tôi cũng quyết định được và gọi nhỏ: Linh ơi! Tớ cho cậu mượn bút này. Chiếc bút đó do mẹ tặng tôi nhân ngày sinh nhật. Màu mực của chiếc bút rất đẹp. Linh nhận được, vẻ mặt phấn khởi lắm. Mỗi khi viết xong mấy chữ, tôi lại ngẩng lên và cảm thấy mực cứ vơi dần đi theo dòng chữ, con số ngay ngắn, thẳng hàng nằm trên trang giấy của bạn. Hết giờ Toán, Linh trả cho tôi chiếc bút và nói: Cảm ơn cậu vì đã cho tớ mượn chiếc bút nhé! Hôm sau, cô trả vở Toán, cả tôi và Linh đều được điểm 10. Tôi mừng lắm vì đã làm được một việc giúp bạn.
Khi về đến nhà tôi kể lại cho mẹ nghe. Mẹ nói: Con hãy cố gắng giúp bạn nhiều hơn khi gặp khó khăn nhé! Tôi như thấm thía câu nói đấy của mẹ và tôi không bao giờ quên được câu chuyện xảy ra ngày hôm đó.
52
10
doan man
02/01/2019 18:22:00
Trong suốt cuộc đời mỗi con người, có những kỉ niệm chỉ thoảng qua như gió thoảng mây trôi nhưng cũng có những kỉ niệm khắc sâu trong tâm trí. Mỗi lần nhớ về kỉ niệm mình đã làm được một việc tốt, tôi bỗng bất giác nở nụ cười và thấy mình đã sống đúng như lời mẹ vẫn dạy: Cần biết yêu thương và giúp đỡ người khác.
Kỉ niệm ngày hôm ấy tôi vẫn còn nhớ rất rõ. Trưa hôm đó là một ngày tháng năm nắng như đổ lửa. Bầu trời cao vời vợi, trong vắt không một gợn mây. Sức nóng từ ông mặt trời như muốn thiêu đốt cả không gian. Tôi đạp xe trở về nhà trên con đường quen thuộc. Hai bên đường, cây cối im lìm, tôi tự hỏi không biết những cơn gió đang ở phương trời nào. Cái nóng không chỉ đến từ ông mặt trời mà còn bốc lên từ con đường trải nhựa bên dưới. Đạp xe trên đường mà mồ hôi từ trán rỏ xuống ướt đẫm lưng áo tôi. Tôi tự nhủ phải đạp xe về nhà thật nhanh để được uống cốc nước chanh mẹ đã pha sẵn. Đi được một quãng, tôi bắt gặp một cụ già đang ngồi bệt trên đường. Tôi nghĩ thầm: Trời nắng thế này không biết bà ra ngoài đường làm gì nhỉ? Không biết bà có bị làm sao không? Tôi đến gần bà cụ và hỏi:
-Bà ơi, bà làm sao thế ạ? Bà có cần cháu giúp không?
Tôi đoán bà năm nay chắc cũng ngoài 70 tuổi, tóc đã bạc trắng quá nửa đầu. Chiếc áo nâu bà đang mặc ướt đẫm mồ hôi. Gương mặt bà xanh xao, có lẽ là do mệt vì đi đường xa. Tay bà vẫn xách một cái làn, trong đó nào là rau, cá, hoa quả và những món quà quê. Bà vịn tay tôi đứng lên và đáp:
- Trời hôm nay nắng quá, có lẽ bà bị say nắng cháu ạ. Bà vừa mới từ quê lên, đang đi đến nhà con thì bỗng xây xẩm mặt mày, chóng mặt quá nên bà mới ngồi xuống.
Tôi dìu bà đến một bóng râm bên đường, đỡ bà ngồi xuống nghỉ và bảo:
- Bà ngồi đây đợi cháu một lát nhé, cháu sẽ quay lại ngay
Tôi nói xong liền vội chạy đi mua một chai nước và một tấm bánh mì. Bà ăn xong thì đã khá hơn một chút, bà bảo:
- Cám ơn cháu nhé, cháu ngoan quá, bà đỡ nhiều rồi. Không có cháu thì bà không biết phải xoay sở ra sao.
- Nhà bà ở đâu ạ? Cháu sẽ đưa bà về.
Bà nói xong địa chỉ, tôi bỗng reo lên:
- May quá, nhà đó ở cùng một khu phố với cháu. Vậy là bà cháu ta cùng đường rồi.
Đưa bà về nhà xong, tôi mới yên tâm ra về. Lúc tạm biệt, bà còn dặn:
- Cháu về cẩn thận nhé, cô bé ngoan!
Về đến nhà đã là 12 giờ trưa. Mẹ nhìn thấy tôi thì vội hỏi, gương mặt vẫn còn thoáng lo lắng:
- Sao hôm nay con về muộn thế, mẹ cứ sợ con xảy ra chuyện gì.
Đi rửa mặt xong, tôi ngồi xuống kể cho mẹ nghe hôm nay tôi đã giúp đỡ một bà cụ bị say nắng và đưa bà về nhà, thế nên tôi mới về muộn. Mẹ nghe xong thì khen:
- Con gái mẹ ngoan quá. Con làm như vậy là đúng lắm. Bà cụ tội nghiệp như thế, con không thể bỏ mặc bà ngoài đường giữa trời nắng như đổ lửa thế này được. Mẹ rất hãnh diện vì con đã biết giúp đỡ người khác. Con mẹ đúng là lớn thật rồi.
Nghe lời khen của mẹ, tôi cảm thấy rất vui sướng. Đặc biệt là khi việc tốt ấy xuất phát từ tấm lòng và trái tim của mình thì nó càng có ý nghĩa gấp bội lần.
Kỉ niệm ấy trôi qua đã lâu nhưng nó vẫn in đậm mãi trong tâm trí tôi. Tôi càng thấm thía hơn ý nghĩa của những việc làm tốt mang đến cho mình và mọi người.
Hoaa My
Đây cs phải là đoạn văn k ạ
16
16
Nguyễn Nhật Thúy ...
02/01/2019 19:40:33
Mẹ chính là người thiêng liêng nhất đối với mỗi người chúng ta. Trên đời, chắc chắn không có ai có thể thay thế được mẹ trong lòng chúng ta. Đối với tôi, mẹ cũng thế. Tôi và mẹ có rất nhiều kỉ niệm đẹp với nhau: vui có, buồn có. Và kỉ niệm khiến tôi nhớ nhất chính là lần đầu tiên mẹ dắt tay tôi đi học lớp một. Mội buổi mà tôi mãi không quên.
Hôm đó là vào sáng thứ 2, một buổi sáng nắng vàng nhẹ. Mẹ đèo tôi đến trường trên chiếc xe đạp cũ, màu xanh lá cây. Trong lòng tôi có quá nhiều cảm xúc, ruột gan cứ như đảo lộn, tôi bồi hồi không biết lớp học mới ra sao, bạn bè có vui như ở mẫu giáo không, cô giáo mới có khó tính không. Tôi đặt ra rất nhiều câu hỏi trong đầu mà không có câu trả lời.
Mẹ hình như nhận ra cảm giác đó của tôi. Mẹ hỏi tôi:
- Đi học lớp mới, con có vui không?
Tôi trả lời: Con không vui, con sợ.
Mẹ lại hỏi: Sao con lại sợ? đi đến lớp mới, con được gặp thầy cô giáo mới, gặp được nhiều bạn mới. Được chơi trong sân trường to hơn. Được học những kiến thức mới bổ ích hơn. Đáng nhẽ con phải vui chứ.
Tôi nói: con.. con.. con không biết. Con lo lắng, con sợ cô giáo khó tính, con sợ học nhiều không có thời gian chơi....
Mẹ tôi ân cần: Không sao đâu con trai ạ. Con dần sẽ phải trưởng thành, sẽ phải đối mặt với nhiều thứ, sẽ không còn mãi trong vòng tay mẹ nữa, con phải mạnh mẽ lên nhé con trai.
Mẹ kéo tôi gần vào lưng mẹ. Tôi ôm chặt lấy mẹ, tôi thấy mình an tâm hơn. Tôi dặn lòng phải mạnh mẽ lên. Mình là con trai, mình sau này còn phải chăm lo cho mẹ nữa chứ. Thế rồi tôi không sợ nữa, lòng tôi lại khoan khoái, vui vẻ hơn
Hai mẹ con tôi, tiếp tục cuộc trò chuyện đến khi đến trường. Lớp học mới rất vui, cô giáo và các bạn cũng rất thân thiện. Ai cũng đều quý mến tôi. Đằng xa, tôi vẫn nhìn thấy bóng dáng mẹ đang nhìn tôi. Tôi thầm hứa sẽ học hành thật tốt để không phụ lòng của mẹ. Tôi muốn hét thật to: Mẹ ơi! con yêu mẹ.
17
13
Nguyễn Nhật Thúy ...
02/01/2019 19:41:36
Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kĩ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.
Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nghiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cữa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới.
Trong lòng tôi hết sức bồi hồi, lúc thì vui vui, lúc lại hơi buồn khi không có bố mẹ ở bên. Tới lúc vào lớp, khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm ''lận đận'' với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói:''chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học''. Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến, nỗi sợ hãi trong lòng không còn nữa, tôi an tâm phần nào.
Sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Thầy viết lên bảng những dòng chữ đầu tiên, tôi trông thấy bàn tay thầy run run khi viết, sau này tôi mới biết, thầy phải chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến tranh kháng chiến chống mĩ để viết nên dòng chữ đẹp đó. Sau khi viết xong đề bài, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một và bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên không thấy liền được thầy chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi học thầy đến tận chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không hiểu. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng hàng, mọi người vui như đi hội,tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn ao khắp sân trường. Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những suy nghĩ về một người thầy mẫu mực.
Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy chơi những rò chơi dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt thầy lúc đấy thật đáng yêu, nhìn kĩ thầy, tôi có cảm giác khuôn mặt thầy rất giống khuôn mặt ông nội tôi. Ông tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đẹp của ôg và tôi đều được tôi khắc ghi. Nhìn thầy, tôi cảm thấy nhớ đến ông, nhớ đến cảnh chơi đùa của hai ông cháu, tôi liền chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh ông nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không sao có thể kiềm chế được. Thì ra đó chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi:" Thành, sao con khóc, nói ra để thầy chia sẽ với con". Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.
Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điễm kém, thầy liền mắng tôi, tôi liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức thầy. Vào giờ ra chơi thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Thầy nói:"thầy xin lỗi em vì đã quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải gương mẩu cho các bạn noi theo....'' thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Tôi nhìn thầy lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.
Vậy đấy, thầy đã để lại cho tôi những kỉ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để trở thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn thầy sẽ mãi được khắc ghi như câu danh ngôn:
"Ngọc không mài không sáng, người không học không tài."

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan
Bài tập Ngữ văn Lớp 9 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k