Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Nguồn gốc và sự phát triển của chế độ phong kiến Trung Quốc

- Nguồn gốc và sự phát triển của chế độ phong kiến Trung Quốc 

2 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
21
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Chế độ phong kiến Trung Quốc đã phát triển từ những hình thức tổ chức xã hội cổ xưa và trải qua nhiều giai đoạn khác nhau trong suốt lịch sử dài của quốc gia này. Dưới đây là một cái nhìn tổng quan về nguồn gốc và sự phát triển của chế độ phong kiến Trung Quốc:

### Nguồn gốc

1. **Thời kỳ cổ đại**: Chế độ phong kiến có nguồn gốc từ thời kỳ nhà Thương (khoảng 1600 - 1046 TCN) và nhà Châu (khoảng 1046 - 256 TCN). Trong thời kỳ này, xã hội Trung Quốc được tổ chức theo hệ thống gia tộc và lãnh địa. Các lãnh chúa địa phương thường được trao quyền kiểm soát các vùng đất và dân cư trong khu vực của họ.

2. **Hệ thống feudal**: Vào thời kỳ nhà Châu, hệ thống phong kiến trở nên rõ nét hơn khi các vua nhà Châu trao quyền cho các quý tộc (vương công, đa số là người thân hoặc đồng minh) để cai quản các vùng lãnh thổ. Các quý tộc này có trách nhiệm bảo vệ dân cư trong vùng và thu thuế để cung cấp cho nhà vua.

### Sự phát triển

1. **Thể chế phong kiến**: Chế độ phong kiến phát triển một cách ổn định dưới sự cai trị của các triều đại như Tần (221 - 206 TCN) và Hán (206 TCN - 220 CN). Trong thời kỳ này, sự phân chia quyền lực giữa trung ương và địa phương được xác lập rõ ràng; tuy nhiên, sau khi triều đại Hán sụp đổ, chế độ phong kiến lại phát triển mạnh mẽ và phát sinh nhiều sự cạnh tranh giữa các lãnh chúa.

2. **Thời kỳ hỗn loạn**: Vào cuối thời kỳ nhà Hán, Trung Quốc rơi vào tình trạng hỗn loạn với sự xuất hiện của nhiều tiểu quốc và lãnh chúa độc lập, dẫn đến các cuộc chiến tranh liên miên. Đây cũng là thời kỳ mà nhiều nhà lãnh đạo quân sự tranh giành quyền lực và dựng nên các triều đại mới, như Ngụy, Tấn, Tống và Bắc Ngụy.

3. **Thời kỳ Đường và Tống**: Chế độ phong kiến tiếp tục phát triển trong thời kỳ Đường (618 - 907) và Tống (960 - 1279). Trong thời kỳ này, các triều đại đã cố gắng tăng cường quyền kiểm soát của nhà nước trung ương nhưng vẫn không thể hoàn toàn xóa bỏ các lãnh chúa phong kiến và quyền lực của họ.

4. **Thời kỳ Nguyên và Minh**: Dưới sự cai trị của triều đại Nguyên (1271 - 1368) và Minh (1368 - 1644), thể chế phong kiến đã có những thay đổi đáng kể. Triều đại Nguyên, do người Mông Cổ thiết lập, đã thúc đẩy sự giao thoa văn hóa giữa các dân tộc. Triều đại Minh cố gắng trung ương hóa quyền lực, nhưng vẫn tồn tại những đặc điểm của chế độ phong kiến.

5. **Thời kỳ nhà Thanh**: Với sự thống trị của nhà Thanh (1644 - 1912), chế độ phong kiến gần như đạt đến cực điểm. Nhà Thanh duy trì một hệ thống phong kiến chặt chẽ, với quyền lực tập trung vào tay hoàng đế, nhưng vẫn có sự phân chia quyền lực ở cấp độ địa phương.

### Kết luận

Chế độ phong kiến Trung Quốc đã có một lịch sử dài và phức tạp, bắt đầu từ thời kỳ cổ đại cho đến khi triều đại cuối cùng là nhà Thanh sụp đổ vào năm 1912. Những đặc điểm của chế độ phong kiến, từ việc phân quyền cho các lãnh chúa đến hệ thống gia tộc, đã ảnh hưởng sâu sắc đến xã hội và văn hóa Trung Quốc, để lại dấu ấn trong nhiều lĩnh vực cho đến ngày nay.
1
0
Q Phương
12 giờ trước
+5đ tặng
1. Nguồn gốc (thế kỷ III TCN - thời nhà Tần):
Tiền đề: Trước thời nhà Tần, thời kỳ Xuân Thu - Chiến Quốc (771 - 221 TCN) chứng kiến sự phân liệt của Trung Quốc thành nhiều quốc gia nhỏ, với các cuộc chiến tranh liên miên. Sự suy yếu của trung ương và sự trỗi dậy của các thế lực địa phương đã tạo tiền đề cho sự hình thành chế độ phong kiến.
Nhà Tần thống nhất: Năm 221 TCN, Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc, chấm dứt thời kỳ Chiến Quốc và thành lập nhà Tần. Đây được coi là mốc khởi đầu của chế độ phong kiến tập quyền ở Trung Quốc. Tần Thủy Hoàng đã thực hiện nhiều cải cách quan trọng, như thống nhất văn tự, tiền tệ, đo lường, xây dựng hệ thống pháp luật chặt chẽ, chia đất nước thành các quận huyện do trung ương quản lý, củng cố quyền lực của hoàng đế.
2. Các giai đoạn phát triển chính:
Nhà Hán (206 TCN - 220 SCN): Kế thừa những thành tựu của nhà Tần, nhà Hán tiếp tục củng cố chế độ phong kiến, mở rộng lãnh thổ, phát triển kinh tế và văn hóa. Nho giáo được đề cao và trở thành hệ tư tưởng chính thống của nhà nước. Con đường tơ lụa được hình thành, thúc đẩy giao thương với phương Tây.
Thời kỳ Tam Quốc, Lưỡng Tấn, Nam Bắc Triều (220 - 589 SCN): Đây là giai đoạn phân liệt và chiến tranh liên miên, chế độ phong kiến có phần suy yếu.
Nhà Tùy (581 - 618 SCN) và nhà Đường (618 - 907 SCN): Nhà Tùy thống nhất Trung Quốc sau thời kỳ phân liệt. Nhà Đường tiếp tục phát triển và đưa chế độ phong kiến lên đỉnh cao. Kinh tế, văn hóa, xã hội phát triển rực rỡ, lãnh thổ được mở rộng. Thời Đường được coi là thời kỳ hoàng kim của chế độ phong kiến Trung Quốc.
Nhà Tống (960 - 1279 SCN): Kinh tế tiếp tục phát triển, đặc biệt là thương mại và thủ công nghiệp. Tuy nhiên, nhà Tống phải đối mặt với các mối đe dọa từ bên ngoài, như Liêu, Kim, Tây Hạ.
Nhà Nguyên (1271 - 1368 SCN): Do người Mông Cổ thành lập, đây là triều đại ngoại tộc đầu tiên cai trị toàn bộ Trung Quốc.
Nhà Minh (1368 - 1644 SCN): Khôi phục lại sự cai trị của người Hán. Kinh tế, văn hóa tiếp tục phát triển.
Nhà Thanh (1644 - 1912 SCN): Do người Mãn Thanh thành lập, đây là triều đại phong kiến cuối cùng của Trung Quốc. Đến cuối thế kỷ XIX, chế độ phong kiến suy yếu do sự xâm lược của các nước phương Tây và các cuộc khởi nghĩa nông dân.
3. Đặc điểm chung của chế độ phong kiến Trung Quốc:
Chế độ quân chủ chuyên chế: Hoàng đế có quyền lực tối cao, nắm giữ mọi quyền hành.
Hệ thống quan lại: Bộ máy quan lại phức tạp, được tuyển chọn thông qua các kỳ thi (như khoa cử).
Nho giáo: Hệ tư tưởng chính thống, chi phối đời sống tinh thần và đạo đức của xã hội.
Kinh tế nông nghiệp: Nông nghiệp là ngành kinh tế chủ đạo.
Phân chia giai cấp: Xã hội phân chia thành nhiều giai cấp, với địa chủ và nông dân là hai giai cấp chính.
4. Sự suy tàn và sụp đổ:
Từ cuối thế kỷ XIX, chế độ phong kiến Trung Quốc bắt đầu suy yếu do nhiều nguyên nhân:
Sự xâm lược của các nước phương Tây.
Sự mục nát của bộ máy nhà nước.
Các cuộc khởi nghĩa nông dân.
Năm 1911, cuộc Cách mạng Tân Hợi đã lật đổ nhà Thanh, chấm dứt chế độ phong kiến ở Trung Quốc và mở ra một kỷ nguyên mới.
 

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Đặng Hải Đăng
11 giờ trước
+4đ tặng

Chế độ phong kiến Trung Quốc có nguồn gốc từ thời kỳ cổ đại, bắt đầu từ khoảng thế kỷ 21 TCN với sự hình thành của các vương triều, đầu tiên là triều đại Hạ. Chế độ này phát triển qua nhiều giai đoạn lịch sử, trong đó các vương triều lớn như Zhou, Qin, Han, Tang, Song, Ming và Qing đã xây dựng hệ thống chính trị tập quyền, với hoàng đế là người đứng đầu.

Trong xã hội phong kiến, quyền lực chủ yếu tập trung vào hoàng đế và các tầng lớp quan lại, trong khi nông dân chiếm đa số nhưng có địa vị thấp. Hệ thống này duy trì ổn định xã hội qua các triều đại, nhưng đồng thời cũng gắn liền với nhiều cuộc nổi dậy nông dân, như các cuộc khởi nghĩa của nông dân dưới thời nhà Tang và nhà Qing.

Chế độ phong kiến Trung Quốc phát triển mạnh mẽ trong suốt các triều đại nhưng dần suy yếu và sụp đổ vào cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20, khi Trung Quốc đối mặt với sự xâm lược của các nước phương Tây và sự bất ổn trong nội bộ, dẫn đến sự sụp đổ của nhà Thanh vào năm 1911, kết thúc chế độ phong kiến ở Trung Quốc.


 
Đặng Hải Đăng
chấm đc ko cậu

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×