Em hãy viết một bức thư (khoảng 150 chữ) về một trong hai chủ đề sau:
- Chia sẻ những cảm xúc hối hận của người gây ra bạo lực học đường và lời hứa với bản thân.
- Chia sẻ những tâm sự của người bị bạo lực học đường và cách thức ứng xử tức thời và ứng xử lâu dài đã thực hiện.
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Lời giải:
(*) Lựa chọn chủ đề:
(*) Bài viết tham khảo:
Hà Nội, ngày …. tháng ….. năm…..
Chào K, mình là H đây và đây là những gì mình muốn nói cậu!
K ơi, trong suốt thời gian qua, mình không biết mình đã làm gì khiến cậu tức giận và đối xử tàn nhẫn với mình như vậy. Mình nhớ ngày đầu tiên cậu đánh mình là ngày thứ 2 của tuần học đầu tiên sau khai giảng. Cậu ném cuốn sách giáo khoa Toán vào mặt mình mặc dù mình không rõ mình đã làm gì sai. Mặt cậu trông thật đáng sợ và như ác mộng suốt đời đối với mình. Và suốt từ đó cho đến nay, cứ mỗi khi cậu “có hứng” là cậu lại lôi mình ra để trêu chọc, giật tóc, véo tai, đánh vào lưng hay quăng hết sách vở, đồ dùng học tập của mình xuống đất. Tệ hơn, cậu còn lôi kéo nhóm bạn của cậu để cùng tẩy chay, cô lập mình. Mình luôn tự hỏi bản thân rằng: “mình luôn chăm chỉ và đối xử chân thành với các bạn trong lớp; không bao giờ nô đùa, không phá phách hay làm điều gì xấu xa; nhưng tại sao, mình lại luôn trở thành “cái gai” trong mắt cậu và luôn là đối tượng để cậu đánh, mắng, giễu cợt?”
Mình đã sống trong sợ hãi suốt thời gian qua! Khuôn mặt tàn nhẫn và những lời lẽ đay nghiến của cậu luôn vang vọng trong đầu mình. Mình thường mơ thấy bị cậu đánh. Đôi khi mình thức giấc lúc nửa đêm và không thể ngủ lại được. Mình cảm thấy đau đớn như bị kim đâm trong não. Mình vô cùng lo lắng khi nghĩ đến trường học và nghĩ đến cậu. Sự căng thẳng ấy khiến mình trở nên sống khép kín hơn. Nếu như trước đây, mình là một cô bé hay cười, hay nói chuyện, hát ca và luôn vui vẻ, thì bây giờ, mình luôn nhút nhát, không dám bộc lộ bản thân. Không biết cậu có cảm nhận được không nhưng mình đã hiểu sâu sắc khái niệm sợ hãi kể từ khi trở thành bạn cùng lớp với cậu.
K à, mình không dám kể chuyện mình bị cậu bắt với bố mẹ hay thầy cô giáo. Đó thực sự là sai lầm của mình! Tại sao mình lại làm như vậy? Là vì mình sợ sẽ tiếp tục bị cậu bạo hành nhiều hơn khi biết mình “mách lẻo”; nhưng mình cũng thực sự muốn hóa giải mâu thuẫn giữa mình với cậu một cách hòa bình. K này, mình muốn một lời giải thích thuyết phục về tất cả những cú đánh và lời mắng nhiếc từ cậu!
Giờ đã là nửa đêm và mình tỉnh dậy để viết ra những đau đớn trong lòng mà không biết tỏ cùng ai. Con tim mình run rẩy, nước mắt chảy dài, đôi tay rung bần bật. Tại sao một đứa bé như mình phải chịu nhiều nỗi đau như vậy? Chúng ta liệu có thể xây dựng một tình bạn chân thành được không?
Kí tên
……….
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |