Trong bài thơ "Nhớ đồng"của Tố Hữu, đoạn thơ sau đây đã để lại trong em nhiều cảm xúc sâu lắng:
“Gì sâu bằng những trưa thương nhớ
Hiu quạnh bên đồng vắng mênh mông?
Đâu những tiếng hò trên mặt nước
Xao động bờ tre gió lộng không?”
Đoạn thơ này thể hiện nỗi nhớ da diết của tác giả về quê hương, về cánh đồng quê yên bình. Hình ảnh "trưa thương nhớ" gợi lên nỗi buồn man mác, sâu thẳm. Cảnh đồng vắng mênh mông cùng với sự hiu quạnh làm hiện lên một không gian tĩnh lặng, cô đơn, nhưng chứa đựng biết bao kỷ niệm. Những tiếng hò trên mặt nước và hình ảnh bờ tre trong gió là biểu tượng của sự sống, của niềm vui và tình yêu đối với quê hương.
Cảm nhận của em là sự thấm thía về nỗi nhớ quê hương, nơi mà mỗi cảnh vật, âm thanh đều gợi lên trong tác giả những ký ức tươi đẹp nhưng đã xa vời. Tố Hữu đã khéo léo vẽ nên bức tranh thiên nhiên đồng quê vừa thân thuộc, vừa xa cách, khiến em cũng thấy bồi hồi, xúc động khi nghĩ về quê hương mình.