Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Từ nội dung câu chuyện, bằng trải nghiệm văn học của bản thân, em bây viết bài luận để trả lời câu hỏi: Lao động sáng tạo của nhà văn châu chính có phải là để tác dụng “bức tượng" chính mình" hay để làm nên nhường "cải giếng"

Bức Tượng
 
Có một người đàn ông miệt mài đào đất. Cái hố ông đảo cứ sâu dần, một dòng nước chảy ra và dưới đó, cuối cùng đã lộ ra một lớp đất sét màu xanh.
- Đây chính là thứ mình cần - Người đàn ông reo lên, hăng hái xúc đẩy những xô đất sét.
Có lẽ ông ta đã đào tới cả ngàn xô đất cho tới khi bên cạnh cái hố mọc lên một đống đất sét cao ngút. Khi ấy người đàn ông mới yên tâm chui lên từ cái hố, lúc này đã là một cái giếng khá sâu. Sau đó người đàn ông bắt đầu dùng đồng đất sét để hì hục nặn tượng chính mình.
Sau ba ngày lao động cật lực, bức tượng đã hoàn thành. Người đàn ông chăm chú nhìn nó và mỉm cười mãn nguyện:
- Rồi mai đây, nhiều thế hệ sẽ ngắm bức tượng này và nhờ đến ta. Giờ thì ta có thể yên tâm chết được rồi.
Năm tháng qua đi. Vào một buổi trưa hè nóng bức, sau khi múc một xó nước mát lạnh lên uống cho dịu cơn khát, một đảm khách qua đường quay sang nhìn đồng đất sét lian làm bên cạnh và nói với nhau:
- Ai đã đào cái giếng này quả là một con người tuyệt vời.
Thực hiện các yêu cầu:
Câu 1: (Nghị luận văn học) Từ nội dung câu chuyện, bằng trải nghiệm văn học của bản thân, em bây viết bài luận để trả lời câu hỏi: Lao động sáng tạo của nhà văn châu chính có phải là để tác dụng “bức tượng" chính mình" hay để làm nên nhường "cải giếng"
1 trả lời
Hỏi chi tiết
24
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
### Bài luận: Lao động sáng tạo của nhà văn Châu Chính - "Bức tượng" hay "Cái giếng"?

Trong tác phẩm của mình, nhà văn Châu Chính thường thể hiện tâm huyết và đam mê trong lao động sáng tạo. Câu chuyện về người đàn ông đào đất và làm bức tượng chính mình không chỉ đơn thuần là một hình ảnh mà còn mang theo ý nghĩa sâu sắc về công việc sáng tạo của người nghệ sĩ. Một câu hỏi thú vị được đặt ra ở đây là: Lao động sáng tạo của nhà văn Châu Chính có phải là để tác dụng “bức tượng” chính mình hay để làm nên nhường "cái giếng" mà người ta có thể lấy nước mát?

Trước hết, bức tượng chính mình có thể được hiểu là hình ảnh về bản thân tác giả, là thành quả lao động mang tính cá nhân, đánh dấu sự tồn tại của ông trong lòng độc giả và xã hội. Người đàn ông trong câu chuyện đã miệt mài lao động để tạo ra bức tượng của chính mình, thể hiện sự kiêu hãnh và mong muốn được ghi nhớ, được tôn vinh. Điều này phản ánh một trong những mục đích sâu xa của nghệ thuật: nghệ sĩ muốn để lại dấu ấn cá nhân, để được nhớ đến như một người đã cống hiến cho đời, đã tạo ra cái đẹp.

Tuy nhiên, nếu nhìn sâu hơn, ta có thể thấy rằng việc lao động sáng tạo không chỉ dừng lại ở việc tạo ra bức tượng cho riêng mình. Nhà văn Châu Chính, qua hình ảnh cái giếng, lại gửi gắm vào đó một thông điệp lớn lao hơn: lao động sáng tạo của ông không nên chỉ nhằm mục đích để lại bản thân mà còn là để phục vụ cho người khác, để mở ra những nguồn cảm hứng và tri thức bất tận cho thế hệ sau. Cái giếng, với nước mát lạnh, tượng trưng cho nguồn nước của tri thức, văn hóa, mà nhà văn phải đào bới, lặn lội để mang lại cho nhân loại. Thay vì chỉ xây dựng hình ảnh bản thân, tác giả còn muốn tạo ra một không gian để người khác có thể đến, học hỏi, và lấy được niềm vui từ những gì mình tạo ra.

Như vậy, có thể khẳng định rằng lao động sáng tạo của nhà văn Châu Chính không chỉ là để “tác dụng bức tượng” chính mình mà còn nhằm tạo nên “cái giếng” cho xã hội. Ông không chỉ muốn được nhớ đến như một tác giả xuất sắc mà còn mong muốn thông qua tác phẩm của mình, những người khác sẽ tìm thấy nguồn cảm hứng, tri thức và giá trị sống. Cái giếng không chỉ đơn thuần là sản phẩm cuối cùng; nó còn là quá trình tìm kiếm, sáng tạo không ngừng nghỉ, mang lại lợi ích cho cộng đồng và nhân loại.

Từ trải nghiệm văn học cá nhân, tôi nhận thấy rằng nhiều tác giả lớn như Tolstoy, Hemingway, hay Nguyễn Tuân cũng đều thể hiện sự cống hiến và lao động sáng tạo bất tận không chỉ để khẳng định bản thân mà còn để góp phần làm phong phú thêm cho nền văn hóa nhân loại. Chính sự kết hợp hài hòa giữa việc “tác dụng bức tượng” và “làm nên cái giếng” đã tạo nên giá trị nghệ thuật trường tồn theo thời gian.

Tóm lại, lao động sáng tạo của nhà văn Châu Chính không chỉ dừng lại ở việc xây dựng hình ảnh bản thân mà còn là hành trình tìm kiếm cái đẹp, cái tốt đẹp cho xã hội. Đó là một bức tranh đa sắc màu, vừa là dấu ấn cá nhân vừa là nguồn cảm hứng lớn lao cho nhiều thế hệ tiếp theo. Cái giếng tượng trưng cho sự chia sẻ, mở rộng tri thức và tình cảm, chính là điều mà mỗi văn nghệ sĩ đều hướng tới.
1
0
Đặng Mỹ Duyên
13/09 05:13:02
+5đ tặng
Chấm điểm cho mình nha cảm ơn bạn ❤️ 

Trong câu chuyện “Bức tượng,” người đàn ông đã dồn sức lực để đào đất, lấy đất sét nặn bức tượng chính mình, với mong muốn nhiều thế hệ sau sẽ nhớ đến ông qua tác phẩm ấy. Tuy nhiên, điều khiến người qua đường nhớ đến không phải là bức tượng, mà là cái giếng ông đào, giúp mang lại nguồn nước mát cho những ai đi ngang qua. Điều này gợi ra câu hỏi: Lao động sáng tạo của nhà văn là để “nặn bức tượng chính mình” hay để làm nên “cái giếng” phục vụ cho đời?
 
Trong văn học, lao động sáng tạo có thể được so sánh với cả hai hình ảnh – bức tượng và cái giếng. Bức tượng đại diện cho cái tôi cá nhân của người nghệ sĩ, mong muốn để lại dấu ấn riêng, sự khẳng định bản thân trong lòng độc giả. Có không ít tác phẩm văn học nổi tiếng mang đậm dấu ấn của tác giả, chứa đựng những quan điểm, suy nghĩ riêng biệt. Ví dụ như trong "Những người khốn khổ" của Victor Hugo, người đọc dễ dàng nhận thấy sự lên tiếng mạnh mẽ của nhà văn về công lý, bất công xã hội. Chính sự kiên trì với quan điểm cá nhân đã giúp Hugo ghi dấu ấn lớn trong nền văn học thế giới, tựa như một bức tượng vững chắc.
 
Tuy nhiên, văn chương không chỉ tồn tại để khẳng định cái tôi của người sáng tạo, mà nó còn cần mang lại giá trị, giúp ích cho đời, tựa như cái giếng nước mát lành cho mọi người cùng uống. Một tác phẩm văn học có giá trị lâu dài thường không chỉ xuất phát từ tài năng cá nhân, mà từ việc nó có thể chạm đến trái tim, cảm xúc của độc giả, giúp họ thấy được bản thân, xã hội, và cuộc sống qua từng câu chữ. Một nhà văn lớn là người biết dùng lao động sáng tạo của mình để phục vụ cho cộng đồng, để lại giá trị cho đời sau. Ví dụ, trong *Truyện Kiều* của Nguyễn Du, câu chuyện về cuộc đời truân chuyên của nàng Kiều không chỉ là tác phẩm riêng biệt của Nguyễn Du, mà còn là tiếng nói về thân phận con người, xã hội, nỗi đau của cả một dân tộc.
 
Vì vậy, lao động sáng tạo của nhà văn không chỉ nhằm “nặn bức tượng chính mình,” mà còn nhằm đào sâu và tạo ra “cái giếng” – những giá trị văn hóa, tinh thần để phục vụ cho xã hội. Một tác phẩm thành công không chỉ làm rạng danh người viết, mà còn góp phần vào sự phát triển của đời sống tinh thần, văn hóa của nhân loại. Chính vì thế, lao động sáng tạo của nhà văn nên hướng tới cả hai mục đích: khẳng định bản thân và phục vụ cho đời sống xã hội.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo