Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Dàn ý suy nghĩ về người không chịu thua số phận
I. Mở bài:
· Giới thiệu khái quát những tấm gương tiêu biểu trên một số lĩnh vực
· Họ đều giống nhau ở điểm: vượt lên số phận để sống, học tập, cống hiến cho xã hội
II. Thân bài:
a. Ca ngợi một số tấm gương không chịu thua số phận
- Chọn những tấm gương tiêu biểu được đài báo nói đến:
· Nhà giáo Nguyễn Ngọc Ký
· Nhà thơ Đỗ trọng khôi
· Vận động viên Paragames
· Kỹ sư máy tính ……
Cần kể ngắn gọn, giới thiệu được ý thức vươn lên chiến thắng số phận của họ
b. Suy nghĩ về những con người ấy
+ Họ đáng cảm phục
+ Chiến thắng số phận bằng ý chí nghị lực
+ Họ cho ta hiểu sức mạnh của ý chí nghị lực
+ Họ đã “tàn” Nhưng không “phế” lại còn mang đến cho xã hội những thành quả vô giá
· Vì sao họ có thể “không chịu thua số phận”?
· Ý thức về bản thân và cuộc đời
· Ước muốn có cuộc sống tốt đẹp,có ích.
· Họ có ý thức,kiên trì vượt khó
· Sự giúp đỡ của mọi người
c. Trách nhiệm của mỗi chúng ta và xã hội với họ như thế nào?
· Cảm thông, tôn trọng họ
· Giúp đỡ họ nếu có điều kiện và khi họ cần
· Tạo điều kiện để những người như họ được phát huy khả năng
III. Kết luận:
· Quyết tâm học tập những tấm gương đó
Suy nghĩ về người không chịu thua số phận - Mẫu 1
Trong cuộc sống, không phải ai cũng có một cuộc đời hạnh phúc, một số phận có nhiều may mắn, có đầy đủ cha mẹ yêu thương, gia cảnh sung túc, công danh sự nghiệp, tình yêu đều viên mãn. Mà ở một nơi nào đó, một góc nào đó của xã hội vẫn có những cuộc đời thật nhiều gian khó, bất hạnh, mà dường như ông trời đã lấy đi của họ tất cả, chỉ để lại một cảnh đời lắm đau thương mất mát. Thế nhưng con người là những cá thể có nghị lực phi thường, trước những thực cảnh đó rất nhiều những con người đã mạnh mẽ bước ra từ trong khó khăn, xui rủi để viết lên những trang đời thấm thía và nhiều xúc cảm. Họ không bao giờ để mấy chữ "chịu thua số phận" là nhụt chí, đánh bại, quả thực đó đều là những tấm gương sáng đáng ngưỡng mộ và học hỏi.
Tôi nhớ rằng William Shakespeare đã nói rằng "Chúng ta nắm giữ vận mệnh của chính mình chứ không phải các vì sao" và có một câu nói khác cũng rất thú vị rằng "Mặc dù số phận tạo ra hoàn cảnh, phản ứng như thế nào lại phụ thuộc vào tính cách". Thú thực rằng số phận con người rất kỳ lạ, có những người khi vừa chào đời mở mắt đã được định là sung sướng hết đời, nhưng có những kẻ lại phải chịu cảnh khốn đốn từ lúc mới sinh, thậm chí là liên tục xui xẻo, gánh chịu hết mất mát này đến mất mát khác trong cuộc đời dù họ chẳng làm gì nên tội. Chính vì vậy nên nếu có trách thì cũng chỉ có thể trách số phận đã quá bất công chăng? Tuy nhiên vẫn có những người không vì số phận nhiều trái ngang mà từ bỏ cuộc đời, từ bỏ ước mơ, hay chán nản họ vẫn nỗ lực bằng tất cả những gì mình có, nếu sinh ra đã nghèo khó thì họ cố gắng lao động làm giàu, nếu chẳng may mất đi đôi mắt thì họ dùng đôi tai, dùng đôi tay để nhìn nhận, mất đi bàn tay thì họ lại chăm chỉ dùng chân thay thế, thậm chí cơ thể khuyết tật cả tay chân nhưng họ vẫn vươn lên để có một cuộc đời tốt đẹp, một mái ấm gia đình hạnh phúc, và thực sự chạm tới được cái ngưỡng cực đại nỗ lực của chính bản thân mình. Những con người tiêu biểu cho sự cố gắng, không chịu thua số phận có thể kể đến bao gồm Nguyễn Đình Chiểu, Nguyễn Ngọc Ký và Nick Vujicic,... họ là đại diện cho những tấm gương sáng rõ nhất về việc vượt qua nghịch cảnh trong các phương diện lịch sử và địa lý.
Trong lịch sử nền văn học Việt Nam có lẽ rằng Nguyễn Đình Chiểu là một trong số những nhà thơ có cuộc đời lắm gian truân và bất hạnh nhất. Sinh ra trong thời buổi đất nước có nhiều biến động, gia đình ông ly tán mỗi người một nơi, tuy nhiên Nguyễn Đình Chiểu vẫn ra sức học hành để chờ khoa thi lập công danh. Thế nhưng thật bất hạnh khi đang trên đường ra kinh đô Huế ứng thí, thì ông nghe tin mẹ ruột mất, vì vậy ông đã bỏ thi để về chịu tang mẹ, rồi cũng vì khó thương mẹ quá nhiều mà Nguyễn Đình Chiểu mù lòa cả hai mắt, con đường công danh và cả cuộc đời ông dường như đã đóng lại hoàn toàn, không những thế bản thân ông còn bị từ hôn. Thế nhưng với bản lĩnh và nghị lực phi thường, Nguyễn Đình Chiểu đã mạnh mẽ đứng lên từ trong đau thương, dù đã hết hy vọng với con đường công danh thế nhưng ông vẫn tiếp tục cố gắng tự mở ra cho mình một con đường mới, tự học lấy nghề thuốc, rồi dùng vốn kiến thức của mình chuyển vào miền Nam vừa dạy học, vừa bốc thuốc, đồng thời sáng tác một loạt các tác phẩm văn chương có giá trị. Danh tiếng của Nguyễn Đình Chiểu thời ấy đã vang danh khắp miền lục tỉnh, không chỉ vậy bản thân ông còn lập gia đình và có một người vợ hết lòng yêu thương. Đặc biệt nổi bật nhất trong cuộc đời Nguyễn Đình Chiểu là những tác phẩm văn chương có giá trị cả về nội dung và nghệ thuật. Trong giai đoạn đầu ông đã để lại các tác phẩm có ý nghĩa giáo dục, nhân văn sâu sắc, khẳng định tư tưởng nhân nghĩa, yêu nước thương dân sâu sắc, nội dung xoay quanh cuộc chiến giữa cái thiện và cái ác, hướng người ta về những việc làm tốt đời đẹp đạo, rèn luyện phẩm cách, đạo đức ví như Truyện thơ Lục Vân Tiên, Dương Từ Hà Mậu,... Giai đoạn sau, sau khi Pháp chiếm Gia Định, thơ văn Nguyễn Đình Chiểu chủ yếu phục vụ phong trào chống giặc cứu nước, bộc lộ tấm lòng căm thù giặc sâu sắc, đồng thời ca ngợi, cổ vũ cuộc đấu tranh của nhân dân ta. Chính vì vậy trong lòng nhân dân lục tỉnh và nhân dân cả nước suốt thế kỷ XIX, Nguyễn Đình Chiểu và thơ văn của ông đã in sâu vào tâm hồn, máu thịt, là tấm gương sáng rõ soi tỏ tâm hồn nhân dân đất Việt. Có thể nói rằng, về tấm gương vượt lên trên số phận trong nền văn hóa, văn học Việt Nam mà không nhắc đến Nguyễn Đình Chiểu thì quả thực có nhiều thiếu sót. Tự hỏi rằng, có bao người được như ông, mất mát và đau thương chồng chất cùng đổ xuống trên vai mà vẫn có thể đứng dậy tìm cho mình một hướng đi khác, thậm chí tôi nghĩ rằng so với việc còn đôi mắt sáng, có lẽ chưa chắc đã có được một Đồ Chiểu tuyệt vời và ấn tượng như thế.
Nhân vật thứ hai là thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký, một nhân vật đã được nhắc đến và để lại nhiều ấn tượng sâu sắc trong lòng học sinh nhiều thế hệ, từ một bài học trong sách giáo khoa tiểu học. Nguyễn Ngọc Ký cũng có số phận tai bay vạ gió như Nguyễn Đình Chiểu, năm lên 4 tuổi trong một cơn ốm bệnh ông bị bại liệt cả hai tay, đối với một đứa trẻ điều đó quả thực chẳng khác nào cướp mất tương lai của nó. Dù nhỏ tuổi nhưng Nguyễn Ngọc Ký vẫn có ý thức sâu sắc về con đường học tập và bộc lộ rõ là một con người hiếu học, cần cù. Năm 7 tuổi tuy không thể đến lớp bình thường như các bạn, nhưng ngày nào người ta cũng thấy một cậu bé liệt hai tay đứng ngoài cửa lớp chăm chú nghe thầy cô giảng, rồi về đến nhà cậu lại cố gắng dùng đôi chân thay bàn tay để tập viết. Những ngày đầu mới học phấn của Ký là những cục than đen nhẻm, bảng là nền xi măng, nền đất, đôi chân của cậu bé nghị lực đã đau nhức không biết bao nhiêu lần vì cố gắng kẹp phấn viết cho được những con chữ. Ý chí và nghị lực của Nguyễn Ngọc Ký đã khiến cha mẹ, thầy cô vô cùng cảm động, mọi người quyết định sắp xếp cho em được đến lớp, với một bộ bàn ghế đặc biệt. Từ đó Ký học rất giỏi, tham gia nhiều cuộc thi và đạt được nhiều thành tích cao, đồng thời còn tốt nghiệp ngành sư phạm trở thành người giáo viên viết bằng chân của Việt Nam. Sau nhiều năm phấn đấu nỗ lực Nguyễn Ngọc Ký đã có riêng cho mình những thành tựu đáng nhớ, đồng thời trở thành tấm gương sáng, người truyền động lực cho nhiều thế hệ học sinh, thanh niên trong cả nước thông qua các cuộc nói chuyện, giao lưu của mình.
Một tấm gương nữa mà tôi muốn kể ấy là Nick Vujicic, một diễn giả nổi tiếng trên thế giới, với các bài diễn thuyết truyền động lực có sức hút và sự cổ vũ mạnh mẽ với nhiều khán giả ở khắp mọi nơi trên thế giới. So với nhiều cá nhân bất hạnh, có lẽ Nick Vujicic là một trong số những người có số phận thiệt thòi nhất khi ngay từ khi sinh ra đời anh đã không có một thân thể khỏe mạnh đầy đủ, mà thay vào đó là một hình hài thiếu hụt cả tứ chi, và gần như anh khó có thể có một cuộc sống sinh hoạt bình thường và phải phụ thuộc vào người khác. Thời thơ ấu anh đã phải trải qua và chịu đựng những nỗi đau tinh thần khủng khiếp vì sự mặc cảm, tự ti khi bị soi mói chế giễu, thậm chí từng nhiều lần đấu tranh với ý định tự tử. Sau một thời gian dài nỗ lực cùng với sự thương yêu của người thân cuối cùng anh cũng chịu đối mặt với những khuyết thiếu của bản thân, anh tập viết, sử dụng máy tính, làm các thao tác sinh hoạt cá nhân, chơi thể thao một mình bằng các phần chi khuyết tật, thậm chí anh còn chơi cả thể thao với các môn như tennis, bơi lội, nhảy dù,... Tất cả các hoạt động dường như trước đây là khó khăn với anh thì giờ đây anh đều có thể làm được chúng một cách khá thuận lợi, đôi khi còn hơn hẳn những người bình thường. Không chỉ vậy, xuất phát từ những suy nghĩ, đồng cảm về số phận của những người khuyết tật, năm 17 tuổi Nick Vujicic đã tự lập cho mình một tổ chức phi lợi nhuận mang tên Life without Limbs, với mục đích giúp đỡ những người có số phận bất hạnh như anh. Đồng thời anh đã mạnh dạn trở thành một diễn giả xuất sắc, đặt chân đến nhiều vùng đất trên thế giới và có cuộc nói chuyện với gần 3 triệu người về những vấn đề của tuổi vị thành niên, củng cố, cổ vũ niềm tin, truyền động lực sống cho nhiều con người trẻ tuổi, bất hạnh. Ngoài ra anh còn xuất bản cả sách cho riêng mình và tự làm cả những bộ phim tài liệu về cuộc đời, với thông điệp vượt lên trên số phận bất hạnh. Không những vậy anh còn kết hôn với một cô gái xinh đẹp và có những đứa con xinh đẹp. Có thể thấy rằng Nick đã vượt qua số phận của mình một cách ngoạn mục và trở nên hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác bằng chính những nỗ lực và cuộc đấu tranh không ngừng nghỉ của mình với số phận.
Với ba ví dụ tiêu biểu trên ta có thể thấy rằng, trong cuộc đời này người ta sống không phải là chấp nhận và cam chịu trước số phận mà thực tế có những con người họ không bao giờ buông bỏ, ngay cả khi họ gần như đã mất hết tất cả, sống trong bất hạnh của bất hạnh. Thế nhưng bằng ý chí, niềm tin, sự phấn đấu không ngừng nghỉ họ đã mạnh mẽ đứng lên chạm tay vào thế giới, hòa nhập vào cuộc sống cùng với những người khỏe mạnh khác. Bỏ qua những mặc cảm, tự ti, sự buồn bã, chán chường, họ đã nỗ lực hơn nhưng người khác hàng trăm hàng ngàn lần để có một cuộc đời sáng giá và hạnh phúc, hoặc bình dị hơn là một cuộc đời bình thường. Những cuộc đời, những con người như thế thật xứng đáng nhận được nhiều sự yêu thương, trân trọng hơn nữa từ xã hội và những con người xung quanh. Chúng ta may mắn được sinh ra với một số phận, một cuộc đời may mắn, thì phải biết thông cảm, thấu hiểu sẻ chia với những người có số phận buồn bã, đừng nhìn nhận vấn đề một cách ích kỷ và phiến diện. Chúng ta phải luôn hiểu rằng những người như thế, ắt hẳn họ đã phải cố gắng, đấu tranh hàng ngàn lần, phải đổ vô vàn mồ hôi, nước mắt chỉ để có được một cuộc sống gần như bình thường. Mà bản thân chúng ta có lẽ đã sống quá thuận lợi nên không bao giờ hiểu được. Chính vì vậy những tấm lòng yêu thương, thấu hiểu thực sự là những món quà, những niềm hạnh phúc chở che tuyệt vời nhất cho những số phận bất hạnh của thế giới này. Đồng thời khi nhìn những tấm gương không chịu khuất phục những số phận kể trên, chúng ta cũng cần nhìn nhận lại bản thân, thử một lúc nào đó nghiêm túc xem chúng ta đã thực sự nỗ lực cố gắng sống một cuộc đời cầu tiến và hạnh phúc chưa. Chúng ta đã sử dụng đặc quyền có một số phận may mắn một cách hợp lý chưa, chúng ta đã làm những gì để thực sự xứng đáng với một số phận tốt đẹp trời cho. Hay là chúng ta chỉ mải lo hưởng thụ, bỏ bê không chịu nỗ lực, thậm chí là dần dần tự làm hao mòn, lãng phí cuộc đời của mình, thân thể của mình vào những trò vui vô bổ, không hồi kết. Hoặc là trượt dài trên những ngày tháng tuổi trẻ, không lo học hành, nỗ lực cố gắng trong công việc, không biết quý trọng thân thể hoàn hảo, gia cảnh hạnh phúc. Nếu thực sự là như thế thì quả là quá đáng trách, và cũng là đáng thương cho những con người chỉ có một thân thể, một số phận lành lặn, thế nhưng tâm hồn thì khuyết thiếu quá nhiều.
Những con người vượt qua được số phận bất hạnh, đồng thời trở thành những tấm gương sáng, những huyền thoại đều là những con người thật đáng quý, đáng trọng. Họ đã gieo vào cuộc đời này những niềm tin, niềm hy vọng, và những động lực thật tuyệt vời, tựa như những loài hoa quý hiếm vươn mình từ trong tuyết lạnh, đá sỏi, rực rỡ với thế gian.
Suy nghĩ về người không chịu thua số phận - Mẫu 2
“Giữa một vùng sỏi đá khô cằn, có một bông hoa mọc lên và nở những chùm hoa thật đẹp”. Giữa hiện thực cuộc sống khắc nghiệt, khó khăn, có những nghị lực vẫn không chịu bị khuất phục để vươn lên học tập và thành công. Ta gọi đó là “những người không chịu thua số phận”.
Nhà Phật có câu: “Đời là bể khổ”. Cuộc sống là sự góp nhặt của những khó khăn, thử thách và đôi khi là những khổ đau, bất hạnh. Khó khăn khi đất nước ta nằm trong khu vực thường xuyên phải hứng chịu thiên tai: miền Bắc, miền Trung thường xuyên xảy ra bão, miền Nam đối mặt với lũ lụt, với nước biển dâng cao có thể nhấn chìm mọi căn nhà. Khi chiến tranh đã đi qua hơn nửa thế kỉ nhưng những nỗi đau, mất mát vẫn còn đó, khôn nguôi. Những người chồng không thể trở về, những đứa con còn thể sống sót lại bị ảnh hưởng của bom đạn để lại, để rồi những thế hệ sau sinh ra: dị dạng, không trọn vẹn trong hình hài, …Rồi vì điều kiện hoàn cảnh, những đứa trẻ không thể đến trường, sống cuộc sống không có ánh sáng. Nhiều người kêu than rằng cuộc đời bất công, số phận bất hạnh và hạnh phúc không phải từ dành cho họ.
Nhưng bên kia của mảnh ghép cuộc đời, vẫn còn những mảnh niềm vui. Đôi lúc cuộc sống bắt bạn chìm trong bất hạnh không phải để bạn chết chìm mà để bạn học cách tập bơi. Hứng chịu nhiều thiên tai, nhưng chúng ta có nhiều nguồn tài nguyên, phong cảnh. Và hơn hết, chúng ta có con người. Thượng Đế tạo ra loài người gửi gắm cho ta một trí tuệ để ta suy nghĩ, cho ta lòng kiên trì và quyết tâm để dù nghịch cảnh vẫn không thể lật đổ, cho ta bàn tay để “làm nên tất cả” chỉ cần “có sức người sỏi đá cũng thành cơm” và cả trái tim và tình yêu thương, đoàn kết để chiến đấu và chiến thắng. Và số phận chỉ là quan niệm sai lầm, nó chỉ bao che cho sự thật bạn không thể kiểm soát cuộc đời mình, không biết sử dụng món quà được trao tặng.
Bằng nghị lực sống, niềm hi vọng; những con người ấy không bao giờ chịu thua số phận. Nghị lực sống, niềm tin- đó là những thứ tuyệt diệu. Hy vọng cong, xoắn, thỉnh thoảng nó khuất đi nhưng nó không bao giờ tan vỡ. Hy vọng đặt nụ cười lên gương mặt chúng ta khi lí trí không chủ động được điều đó. Hy cọng đặt đôi chân chúng ta lên con đường mà mắt chúng ta không thể nhìn thấy được. Và khi ấy, ta cần ý chí nghị lực để bước tiếp trên con đường đã chọn, để làm bằng tất cả niềm nhiệt huyết và đam mê của mình. Không ai có quyền đánh thuế ước mơ và nghị lực của bạn cả. Vì thế, đâu có mất gì, hãy cứ lạc quan và cố gắng. Vì thế, cuộc sống của chúng ta có những người diễn giả nổi tiếng không tay như Nguyễn Ngọc Kí, có hiệp sĩ công nghệ thông tin chỉ nặng khoảng 20 kg như anh Nguyễn Công Hùng. Dẫu cuộc sống luôn nơm nớp lo sợ bởi bão lũ, thiên tai nhưng những con người miền Trung vẫn từng ngày học tập, là những thủ khoa của đất nước trong các kì thi đại học.
Với sự chăm chỉ, sáng tạo và cải tạo lại hoàn cảnh, con người không chịu thua số phận. Sự tìm tòi, sức sáng tạo của con người là vô tận. Bạn nghĩ mình làm gì với đôi bàn tay trắng của mình? Không gì cả. Nhưng thêm trí tuệ, sự sáng tạo thì có thể. Sự sáng tạo giúp con người bẻ cong lại con đường để dễ bước đi, có thể trải thêm đá để con đường toàn sỏi đá có thể bằng phẳng cho bước tiếp. Điều gì làm cho cậu bé Nguyễn Hiền trở thành Trạng Nguyên nhỏ tuổi nhất của nước ta? Là những ngày tháng bắt đom đóm học bài, lấy lá chuối làm sách và học mọi lúc mọi nơi. Những đồ vật xung quanh chính là những đồ dùng hữu hiệu, là bậc thang đưa bạn đến thành công. Xa hơn về sau, trong thời kháng chiến chống Mĩ, không một anh bộ đội nào lại không biết đến bếp Hoàng Cầm. Chiếc bếp không khói, vô hiệu hóa kĩ thuật quân sự của không quân Mĩ lại gắn kết tình anh em và làm nên chiến thắng của quân đội ta.
Với tinh thần đoàn kết, ta không chịu thua số phận. Mỗi chúng ta chỉ là thiên thần có một cánh, chỉ dựa vào nhau mới có thể bay lên. Một cá nhân dù tài giỏi đến đâu cũng không thể bằng một tập thể. Nhất là khi hoàn cảnh sống khó khăn, chúng ta càng phải dựa vào nhau mà sống, mà vươn lên. Tinh thần đoàn kết, dân tộc chính là một con sóng mạnh nhất, là bức tường vững chãi nhất mà không một điều gì có thể phá bỏ được. Như đại tướng Võ Nguyên Giáp từng chia sẻ: “Mĩ thua Việt Nam vì Mỹ không hiểu người Việt Nam”. Những con người chân lấm tay bùn, hiền lành nhưng khi Tổ quốc thiêng liêng bị xâm phạm, họ sẵn sàng hi sinh, đùm bọc nhau để cùng “quốc tử cho tổ quốc quyết sinh”. Lớp này ngã xuống, lớp kia lại đứng lên. Để rồi một ngày làm nên chiến thắng “lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu”.
Con đường đến với thành công có nhiều nẻo mà con đường đến với thất bại thì mọi con người thất bại đều dẫm chung một lối: không hy vọng, không ý chí, không nghị lực và không đoàn kết. Bên cạnh màu trắng luôn có màu đen, có niềm vui và có cả những nỗi buồn và nước mắt. Khi chúng ta luôn muốn cuộc sống không có nghịch cảnh, hãy nhớ rằng kim cương vốn là than đá được hình thành dưới áp lực. Và chỉ có trong khổ đau, thử thách ta mới biết mình là ai, mình đang ở đâu và mình mang sức mạnh lớn như thế nào. Hãy biết chấp nhận hoàn cảnh, những gì mình đang có để vươn lên, để chiến thắng và để sống hạnh phúc và toàn vẹn hơn. Đừng than thở nếu bạn vẫn còn muốn cố gắng, đừng bỏ cuộc nếu bạn vẫn có thể tiếp tục. Hạnh phúc luôn ở quanh ta, chỉ chờ ta nắm lấy.
Đừng bao giờ tin những đường chỉ tay có thể nói trước tương lai của bạn. Vì những người không có tay vẫn có tương lai. Nó nằm ngay trong người, trong trái tim và trong cách chúng ta suy nghĩ.
Suy nghĩ về người không chịu thua số phận - Mẫu 3
Trong cuộc sống của chúng ta, có rất nhiều người sống trong hạnh phúc, sung sướng và thành đạt nhưng cũng có rất nhiều người bất hạnh sống trong khổ đau và tủi phận. Khi sinh ra, họ sớm bị thiệt thòi vì khuyết tật. Bất hạnh đến với họ từ nhiều phía, có thể là do bẩm sinh, do tai nạn, do bệnh tật hoặc rủi ro... Nói chung, sự khiếm khuyết đó luôn đem đến cho họ một nỗi đau buồn triền miên, sự xa lánh mọi người hoặc sự mặc cảm sâu sắc. Thể xác hị tuy không bằng người nhưng tâm hồn của họ vẫn rất trong sáng, lành mạnh. Họ tự khẳng định mình là những con người "tàn mà không phế". Nghị lực sống và ý nghĩa cuộc đời của họ luôn là tấm gương sáng cho mỗi chúng ta.
Một trong số những con người đã bứt ra khỏi sự tuyệt vọng đó là thầy Nguyễn Ngọc Kí, một người cần cù và có lòng quyết tâm vượt lên số phận. Thầy đã vươn lên bằng nghị lực phi thường mà ít ai có được. Ngay từ hồi còn bé, thầy bị teo hai cánh tay sau một lần bị ốm, nỗi đau thể xác không ghê gớm bằng nỗi khổ về tinh thần. Sự thiếu cảm thông của những người xung quanh và cảm giác mặc cảm buồn luôn đè nặng trong lòng khiến tuổi thơ của thầy thiếu thốn niềm vui, sự hồn nhiên tươi trẻ. Cuộc sống lúc đó luôn là sự né tránh của mọi người, kể cả với người thân. Thầy đã bỏ học và suốt ngày chỉ ru rú trong nhà, quyết không chịu ra ngoài. Một hôm, cô giáo trường làng đến tận nhà gặp gỡ, trò chuyện và khuyên bảo. Cô cho rằng con người ngoài hình thức còn một thứ quan trọng hơn, đó là đời sống tâm hồn, là trí tuệ. Cô động viên cậu bé Kí rất nhiều. Cô không đồng ý với lối sống chỉ cho riêng mình của Kí bấy nay. Theo cô, làm người quan trọng là sống có ích cho mọi người. Suy ngẫm trước sau, thầy Kí hiểu ra nhiều điều mới mẻ. Thầy nhận thức được cuộc sống khép kín của mình không chỉ làm đau khổ cho một mình thầy mà còn làm cho nỗi đau của người thân nhân lên gấp bội phần. Hơn ai hết thầy thấm thía sâu sắc ý nghĩa cuộc sống của những người như mình là tàn tật về thể xác không sợ bằng tật nguyền về tâm hồn. Từ đó, con người thầy như được hồi sinh,lòng quyết tâm vươn lên để sống cởi mở và học tập như mọi người được hình thành trong lòng con người khuyết tật này trở nên thật mãnh liệt. Không có tay thì thầy dùng chân để viết. Viết bằng chân là cả một sự vất vả, ở đó có sự khổ luyện sẽ bội phần khó khăn. Vậy mà thầy đã vượt qua tất cả để trở thành một người trò giỏi hồi phổ thông, một sinh viên gương mẫu trong giảng đường của trường đại học Tổng Hợp và sau này ra đời đã là người thầy giáo mẫu mực cho bao thế hệ học trò noi theo. Không phải ai cũng làm được như người thanh niên giàu nghị lực đó, nghĩa là đủ khả năng đứng lên sau một nỗi tuyệt vọng sâu sắc. Tấm gương của thầy khiến những người lành lặn như chúng ta thấy cần phải cố gắng và nỗ lực nhiều hơn nữa.
Ngoài ra, anh Bạch Đình Vinh cũng là một con người mà chúng ta hết lòng khâm phục. Con người tàn tật này là sinh viên của ba trường Đại học : giao thông vận tải, thương mại và Khoa công nghệ thông tin- Đại học Bách Khoa Hà Nội. Câu chuyện xảy ra đã lâu lắm rồi. Ngày 14 tháng 3 năm 1993 ấy, một tai nạn khủng khiếp bất ngờ ập xuống đầu khi anh đang trên đường đi học về. Một chiếc se máy đâm sầm vào đằng sau, hất tung a xuống đường khiến anh ngất đi và hôn mê sâu nhiều ngày. Khi tỉnh dậy, sức khỏe giảm sút nhiều, toàn thân bại liệt, bị chấn thương mạnh nội tạng, khuôn mặt biến dạng mất cả tiếng nói. Tất cả tưởng chừng như chấm hết với người thanh niên này! Vậy mà ý chí vươn lên mãnh liệt, lòng quyết tâm cao độ cùng với sự động viên, giúp đỡ tận tình của gia đình, đặc biệt là người bố, đã đưa anh từng bước trở lại với cuộc sống. Nói ra thì đơn giản nhưng để làm được điều đó những con người muốn tự mình làm ra chính số phận chính mình này đã phải trả giá bằng biết bao nước mắt, đau khổ, xót xa thậm chí có cả sự tuyệt vọng và máu nữa. Ngày tháng trôi đi, chàng thanh niên ít may mắn đó đã chiến thắng. Nụ cười trở về với anh sau bao đêm gian khổ vật lộn với đau thương để làm chủ được mình. Đặc biệt sự, hòa nhập kì diệu nhất là ngồi trên xe lăn, phát âm khó khăn, tay khoèo vào mà anh đã đi học trở lại và tấm bằng cử nhân Thương mại, kỹ sư giao thông, kỹ sư Khoa Công nghệ thông tin - Đại học Bách khoa Hà Nội đã thuộc về anh trong ngày trao bằng tốt nghiệp. Việc này ngay những người bình thường như chúng ta không phải ai cũng làm được, vậy mà chàng trai tật nguyền Bạch Đình Vinh đã thành công. Hạnh phúc của anh không phải chỉ cho cá nhân mà còn là niềm tự hào của tất cả chúng ta. Biết khâm phục một con người đã dũng cảm vượt lên số phận cay đắng của mình cũng có nghĩa là chúng ta hoàn thiện chính bản thân mình.
Hiện nay, hạnh phúc tình yêu cũng theo nghị lực và niềm tin cuộc sống đến cùng với anh. Một người con gái bé nhỏ, chân thành của xứ Huế đã đem lòng yêu mến và cảm phục anh. Cô đã tự nguyện xa gia đình, xa nơi chôn nhau cắt rốn để gắn bó với anh trọn đời!
Mọi người chúng ta vẫn không quên chị Nhữ Thị Khoa, cô gái khuyết tật ngồi xe lăn, bán bánh mì ở Lò Đúc và Trần Xuân Soạn. Người con gái nông thôn gầy gò, bé nhỏ đã tự mình ra thành phố để kiếm sống vì không muốn nhờ vả và sống dựa vào bất cứ ai, kể cả người thân của mình. Ở nơi đất khách quê người, không thân thích mà cô tự nuôi được mình, tự lo được cuộc sống riêng tư quả là không dễ gì. Một ngày nào đó cô đã đến với thể thao như một cơ duyên hay như một sự tất yếu của những con người không chịu đầu hàng số phận. Và lại một điều kỳ diệu nữa đã xảy ra, mà chỉ có ở những người tràn đầy nghị lực như cô. Cô và những người bạn của mình đã đem về cho đất nước những tấm Huy chương vàng của Đại hội thể thao người khuyết tật Đông Nam Á. Vinh quang mà họ giành được đã tôn vinh sức sống bất diệt của dân tộc Việt Nam ta trên trường quốc tế.
Suy nghĩ về người không chịu thua số phận - Mẫu 4
Ngày xưa, quan niệm về sự an bài của số phận khá phổ biến trong xã hội. Dân gian cho rằng số phận mỗi người đều do “thiên định”. Giàu sang hay nghèo đói, thành công hay thất bại… không phải do cá nhân quyết định. Thuyết “thiên mệnh” ảnh hưởng rất lớn đến nhận thức, tư tưởng, tình cảm của mọi người, cho nên trong Truyện Kiều, thi hào Nguyễn Du sau khi kể chuyện về cuộc đời đầy sóng gió của Thúy Kiều, cũng đã phải kết luận bằng những câu thơ chua xót và cam chịu:
Cho hay muôn sự tại trời!Trời kia đã bắt làm người có nhân.Bắt phong trần phải phong trần.Cho thanh cao mới được phần thanh cao.
Tuy nhiên, bên cạnh quan điểm tiêu cực đó vẫn có những quan niệm tích cực, lành mạnh, phản ánh sức sống tiềm tàng của nhân dân lao động như: Đức năng thắng số, Có chí thì nên… Thực tế cho thấy không ít người bằng ý chí và nghị lực phi thường đã chiến thắng số phận bất hạnh, trở thành gương sáng phấn đấu cho mọi người học tập.
Người thầy giáo đầu tiên ở Việt Nam soạn bài, chấm bài, viết văn bằng chân, đó là thầy Nguyễn Ngọc Kí, một tấm gương nghị lực phi thường về ý chí mạnh mẽ vượt lên số phận bất hạnh để trở thành một Nhà giáo ưu tú.
Vào thập kỉ 60, 70 của thế kỉ XX, Nguyễn Ngọc Kí đã trở thành cái tên nổi tiếng ở miền Bắc. Gương sáng Nguyễn Ngọc Kí được đưa vào sách giáo khoa để dạy đạo đức cho học sinh. Xuất thân từ một gia đình nông dân nghèo, bản thân lại bị liệt cả hai tay sau một cơn sốt kéo dài từ lúc còn nhỏ tuổi, Nguyễn Ngọc Kí rơi vào hoàn cảnh thật đáng thương. Ngày ngày, thấy bạn bè cùng lứa tuổi tung tăng cắp sách tới trường, Kí thèm lắm. Thấy con ham học, năm Kí lên sáu tuổi, bố mẹ dẫn cậu đến trường. Cô giáo thương Kí lắm nhưng đành lắc đầu. Không được học ở trường, Kí tự học ở nhà. Niềm khao khát được biết chữ đã khiến Nguyễn Ngọc Kí nghĩ ra nhiều cách để tập viết. Thoạt đầu, cậu viết bằng miệng, nhưng không thành công. Một lần tình cờ nhìn thấy đàn gà bới đất bằng chân, Nguyễn Ngọc Kí lóe lên ý nghĩ là có thể dùng chân để viết. Sau đó, Nguyễn Ngọc Kí đã kiên trì tập viết bằng chân.
Cô giáo đến thăm, mang cho Kí vài viên phấn. Thấy Kí quyết tâm, cô vui lòng nhận Kí vào lớp. Từ đó, manh chiếu gắn liền với đời học sinh của Kí. Kết quả, Nguyễn Ngọc Kí không những viết thành thạo mà còn viết rất đẹp và trở thành học sinh giỏi trong nhiều năm liền, hai lần được Bác Hồ tặng huy hiệu. Hết cấp 1, cấp 2, cấp 3, năm 1966, Nguyễn Ngọc Kí được tuyển thẳng vào khoa Văn trường Đại học Tổng hợp. Tốt nghiệp, Nguyễn Ngọc Kí về làng làm giáo viên với nhiều sáng tạo đặc biệt. Không thể dùng phấn để viết bảng nên thầy Kí chuẩn bị nhiều câu hỏi, câu đố xung quanh ý nghĩa bài giảng; viết những ý chính và đặc điểm nổi bật của tác phẩm vào tấm bìa lớn rồi dùng chân kéo sợi dây buộc vào ròng rọc để giới thiệu bài giảng. Năm 1983, thầy đoạt giải nhất cuộc thi giáo viên giỏi Văn của tỉnh Nam Định. Từ năm 1993 đến nay, thầy tham gia giảng dạy tại Trường bồi dưỡng Giáo dục quận Gò Vấp, thành phố Hồ Chí Minh.
Lúc còn ít tuổi, Nguyễn Ngọc Kí hai lần vinh dự được Bác Hồ tặng thưởng Huy hiệu của Người và gần đây, thầy đã được phong tặng danh hiệu Nhà giáo ưu tú vì những đóng góp đáng kể cho ngành Giáo dục.
Rõ ràng, từ một cậu bé bất hạnh, Nguyễn Ngọc Kí đã không ngừng phấn đấu vươn lên để trở thành người hữu ích. Học tập gương sáng của Nguyễn Ngọc Kí, Hoa Xuân Tứ cụt cả hai tay, đã buộc bút vào vai viết chữ.
Đỗ Trọng Khơi bị bại liệt nhưng vẫn quyết tâm trở thành nhà thơ. Anh Trần Văn Thước sau khi bị tai nạn lao động, liệt toàn thân vẫn không ngừng tự học để trở thành nhà văn…
Trong những năm gần đây, nhiều tấm gương vượt lên số phận đã được giới thiệu rộng rãi trên báo chí, trên truyền hình khiến nhiều người xúc động và khâm phục. Anh Trường Sơn, nạn nhân của chất độc màu da cam có thân hình dị dạng, chỉ cao không đầy một mét vẫn trở thành sinh viên của hai trường cao đẳng và đại học. Bạn Trần Thị Thương, một nạn nhân chất độc màu da cam có chiều cao 50cm, ngày ngày phải nhờ mẹ hoặc bạn bế đi học, vậy mà vẫn học rất giỏi và nung nấu ước mơ trở thành một chuyên gia vi tính. Chị Hướng Dương bị tai nạn giao thông, phải cưa cụt cả hai chân nhưng không gục ngã trước số phận rủi ro mà vẫn sống rất lạc quan, đem niềm vui đến cho những trẻ em khiếm thị bằng thư viện sách nói do chị sáng lập ra. Chị Trịnh Tiểu Hương từ một đứa trẻ bụi đời không biết cha mẹ là ai, suốt tuổi thơ và tuổi thiếu nữ phải sống lay lắt nơi gầm cầu, hè phố, trôi dạt từ Nam ra Bắc, từ Bắc vào Nam, hết lên rừng lại xuống biển để kiếm sống qua ngày… Thấm thía nỗi khổ của trẻ em mồ côi, giờ đây, với trái tim đầy tình nhân ái, chị đã đem hết tâm nguyện của mình mở một cơ sở nuôi dạy hàng trăm trẻ em lang thang cơ nhỡ. Bằng tình thương và trách nhiệm của một người mẹ, chị lo cho các em được ăn mặc đầy đủ, được học chữ, học nghề. Các em yêu quý và kính trọng gọi chị là “mẹ Hương”. Chị coi đó là phần thưởng, là nguồn hạnh phúc lớn lao của đời mình. Mái ấm tình thương của chị giờ đây đã trở nên nổi tiếng, được nhiều tổ chức từ thiện trong và ngoài nước quan tâm giúp đỡ.
Xung quanh chúng ta còn rất nhiều, rất nhiều những tấm gương như thế. Chúng ta có thể học được những bài học thiết thực và bổ ích về ý chí, nghị lực, về khát vọng vươn lên mãnh liệt để chiến thắng số phận nghiệt ngã, chiến thắng hoàn cảnh khó khăn, khẳng định giá trị của bản thân trong xã hội. Đồng thời, những gương phấn đấu kiên cường, bền bỉ nhắc nhở chúng ta hãy suy ngẫm, soi chiếu lại mình và tự đặt ra câu hỏi: Mình đã sống ra sao? Đã làm gì có ích cho gia đình, cho mọi người? Những gương sáng ấy chứng minh hùng hồn cho câu nói nổi tiếng của nhà văn, nhà giáo Nguyễn Bá Học: Đường đi không khó vì ngăn sông cách núi, mà khó vì lòng người ngại núi, e sông.
Suy nghĩ về người không chịu thua số phận - Mẫu 5
Mỗi chúng ta khi sinh ra đời chúng ta không thể tự lựa chọn cha mẹ hay số phận cho chính mình được. Tạo hóa cho mỗi con người một số phận khác nhau. Có những người vừa sinh ra đã gặp nhiều may mắn hạnh phúc có ba mẹ yêu thương, sinh ra trong một gia đình ...
Tham gia Cộng đồng Lazi trên các mạng xã hội | |
Fanpage: | https://www.fb.com/lazi.vn |
Group: | https://www.fb.com/groups/lazi.vn |
Kênh FB: | https://m.me/j/AbY8WMG2VhCvgIcB |
LaziGo: | https://go.lazi.vn/join/lazigo |
Discord: | https://discord.gg/4vkBe6wJuU |
Youtube: | https://www.youtube.com/@lazi-vn |
Tiktok: | https://www.tiktok.com/@lazi.vn |
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |