Mọi người thường nói tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng cao quý nhất; tình anh em là tình cảm chân thật nhất và tình bạn là thứ tình cảm tôi không biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả nó, nói chung là rất đặc biệt. Tôi và Hằng là hai đứa bạn thân từ bé, chúng tôi là hàng xóm và cũng như cái duyên mà mười năm trời : từ mẫu giáo cho đến hết năm lớp 7, chúng tôi cũng đã cùng nhau tiến bộ trong học tập và trải qua bao thăng trầm của cuộc sống, có lẽ gọi là "thanh mai trúc mã". Nhưng bởi gia đình Hằng có chút lục đục, mẹ của Hằng có tình nhân bên ngoài bỏ hai bố con Hằng, vì muốn làm lại từ đầu, bố của Hằng đã quyết định sẽ dọn nhà và chuyển trường cho Hằng vào trong hè. Điều làm tôi buồn nhất là Hằng biết lâu lắm rồi nhưng đến khi chuẩn bị chuyển nhà, chuyển trường bạn ấy mới nói tôi biết. Và hôm ấy, Hằng mở 1 buổi tiệc nhỏ gọi là buổi tiệc chia tay chỉ gồm tôi, Hằng, Huyền- người bạn nữ thân nhất của Hằng tại nhà của Hằng. Vì với những gì bạn ấy đã từng giúp đỡ tôi, tôi phải tìm một món quà đặc biệt để tặng bạn ấy làm kỉ niệm. Tôi đã phải đi đạp xe đạp gần 2 tiếng đồng hồ để mua trà atisô mà Hằng thích nhất, trên đường về tôi gặp một chút sự cố, ban đầu là xe tôi bị non hơi, tôi đã phải dắt gần hai cây số để bơm, sau đó tôi lại bị lên cơn đau tim nên phải ngồi nghỉ ngơi khoảng 30 phút rồi. Còn gần một tiếng nữa tôi mới tới nhà Hằng được, đường còn dài quá, trong đầu tôi suy nghĩ phải đạp xe thật nhanh để về kịp , tôi không làm bạn ấy buồn, không làm bạn ấy thất vọng và giận, cứ nghĩ đến khuôn mặt u sầu , rưng rưng nước mắt vì không thấy tôi đến thì lòng tôi càng buồn. Đúng thật, khi tôi đến thì Huyền chuẩn bị về, Hằng lẳng lặng quay đi như kiểu giận tôi nhưng thực ra tôi đã nhìn thấy những giọt nước mắt của bạn ấy rồi, mà hình như không phải do buồn đâu! Tôi đã nghĩ rất lâu và nhận ra rằng, khuôn mặt khóc lóc và cứ chửi tôi kèm những câu nói kì lạ của Hằng "Sao bạn đến muốn thế" có chút xinh đẹp thì tôi biết bạn ấy đang lo, bạn ấy sợ tôi đi xe đạp chưa quen nên sẽ bị tai nạn. Vào nhà bạn ấy, tôi thấy có 1 thùng đồ chơi mà tôi tặng bạn ấy đã xếp gọn gàng, đóng gói cẩn thận. Bạn ấy nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của tôi, trao cho tôi cái móc khóa cặp với bạn ấy, bạn ấy ắm rất chặt tay tôi và nói "Đây là món quà mà mình tự làm để tặng cho bạn, sau này nhớ tìm mình nhé!" . Tôi bất ngờ với câu nói ấy của Hằng cũng như một nụ hôn má bất chợt. Lúc ấy tôi mới 13 tuổi, tôi cũng có biết là gì đâu, cả người cứng đơ lại, Hằng thì cứ mỉm cười. "Reng reng" , ôi sao điện thoại tôi lại rung vào lúc này? Thì ra mẹ tôi gọi tôi về nấu cơm, lúc ấy tôi rụt tay lại và chạy đi rất nhanh nhưng vẫn ngoái lại nhìn Hằng nhưng mà lúc ấy tôi chỉ nhìn thấy phía sau thôi, Hằng đã vào nhà rồi! Tôi tin rằng tình bạn của hai chúng tôi sẽ không bao giờ cạn và nó cũng luôn "đặc biệt" như tôi từng nói. Giờ này mà nghĩ lại chuyện ấy là tôi cũng không kìm được nước mắt, giờ không biết Hằng sống như thế nào, chỉ mong bạn ấy sống tốt!