Viết đoạn văn 200 chữ vai trò của điểm nhìn trần thuật trong đoạn trích nỗi buồn chiến tranh của Bảo Ninh? ----- Nội dung ảnh ----- Đọc văn bản sau:
Xe đã bám vào được đoạn núi tương đối khó rào. Som tăng được tốc độ lên. Anh ta nói: - Giải ngời tôi sẽ thoái lại. Tôi sẽ vác đàn đi hải rong. Hải rong và kể chuyện. Các ông, các bà, các chị, các chị hãy nghe tôi kể câu chuyện đau thương này, và sau đó tôi sẽ hát để mọi người nghe bài ca kinh hoàng về thời đại của chúng tôi.
- Cái hướng đi? - Kiên nói. - Theo tôi, lệ phải khuyên mọi người hãy quen đi. - Nhưng làm thế nào mà quen nổi? Sẽ chẳng quen nổi một cái gì.
Đúng nhiên, Kiên nghĩ, quả thật là khó. Nó chẳng khác biết đến bao giờ trái lòng mình có thể quen người ấy, trái tim mình thường cũng khó lòng phải chấp nhận điều nhường ấy, lẽ gì trái tim lại chờ một thứ ấy qua, hay ngược lại, hay mười năm, hay mười năm nữa vẫn không khác gì.
Mình buộc phải nhớ những kỷ niệm thành phúc.
(Bảo Ninh, Nỗi buồn chiến tranh, NXB Hội Nhà văn, Hà Nội, 1991)
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).