Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Giải bài có thưởng!

Anh/chị hãy viết bài văn (khoảng 600 chữ), so sánh hai đoạn văn bản để làm nổi bật hai nhân vật trong hai đoạn văn bản dưới đây

  • Đề:Anh/chị hãy viết bài văn (khoảng 600 chữ) so sánh hai đoạn văn bản để làm nổi bật hai nhân vật trong hai đoạn văn bản dưới đây ? 

"Bà lão ấy hờ con suốt một đêm. Bao giờ cũng vậy cứ hết đường đất làm ăn là bà lại hờ con. Làm như chính tự con bà nên bây giờ bà phải đói. Mà cũng đúng như thế thật. Chồng bà chết từ khi nó mới lọt lòng ra. Bà thắt lưng buộc bụng, nuôi nó từ tấm tấm, tí tí giở đi. Cũng mong để khi mình già, tuổi yếu mà nhờ. Thế mà chưa cho mẹ nhờ đưọc một li, nó đã lăn cổ ra nó chết. Công bà thành công toi.
Con vợ nó không phải giống người. Nó có biết thương mẹ già đâu! Chồng chết vừa mới xong tang, nó đã vội vàng đi lấy chồng ngay, nó đem đứa con gái lên năm giả lại bà. Thành thử bà đã già ngót bảy mươi, lại còn phải làm còm cọm, làm mà nuôi đứa con gái ấy cho chúng nó. Hết xương, hết thịt vì con, vì cháu, mà nào được trông mong gì?
Nuôi cháu bảy năm trời, mãi cho đến khi nó đã mười hai, bà cho nó đi làm con nuôi người ta lấy mười đồng. Thì cải mả cho bố nó đã mất tám đồng rồi. Còn hai đồng bà dùng làm vốn đi buôn, kiếm mỗi ngày dăm ba xu lãi nuôi thân. Có chạy xạc cả gấu váy, hết chợ gần đến chợ xa, thì mới kiếm nổi mỗi ngày mấy đồng xu. Sung sướng gì đâu! Ấy thế mà ông trời ông ấy cũng chưa chịu để yên. Năm ngoái đấy, ông ấy còn bắt bà ốm một trận thập tử nhất sinh. Có đồng nào hết sạch. Rồi chết thì không chết nhưng bà lại bị mòn thêm rất nhiều sức lực. Chân tay bà đã bắt đầu run rẩy. Người bà thỉnh thoảng tự nhiên bủn rủn. Đang ngồi mà đứng lên, hai mắt cũng hoa ra. Đêm nằm, xương cốt đau như giần. Đi đã thấy mỏi chân. Như vậy thì còn buôn bán làm sao được? Nghĩ đến nắng gió bà đã sợ."
         ( Một bữa no - Nam Cao ) 
"Nhà mẹ Lê là một gia đình một người mẹ với mười một ngươì con. Bác Lê là một người đàn bà quê chắc chắn và thấp bé, da mặt và chân tay nhăn nheo như một quả trám khô. Khi bác mới đến phố, ai ai cũng chú ý đến đám con của bác: mười một đứa, mà đứa lớn mới có mười bảy tuổi! Đứa bé nhất hãy còn bế trên tay.
Mẹ con bác ta ở một căn nhà lá. Chừng ấy người chen chúc trong một khoảng rộng độ bằng hai chiếc chiếu, có mỗi một chiếc giường nan gãy nát. Mùa rét thì trải ổ rơm đầy nhà, mẹ con cùng nằm ngủ trên đó, trông như một cái ổ chó, chó mẹ và chó con lúc nhúc. Đối với người nghèo như bác một chồ ở như thế cũng tươm tất lắm rồi. Nhưng còn cách kiếm ăn? Bác Lê chật vật, khó khăn suốt ngày cũng không đủ nuôi từng ấy đứa con. Từ buổi sáng tinh sương, mùa nực cũng như mùa rét, bác ta đã phải trở dậy để đi làm mướn cho những người trong làng. Những ngày có người mướn ấy, tuy bác phải làm vất vả, nhưng chắc chắn buổi tối được mấy bát gạo và mấy đồng xu về nuôi lũ con đói đợi ở nhà.
Đó là những ngày sung sướng. Nhưng đến mùa rét, khi các ruộng lúa đã gặt rồi, cánh đồng chỉ còn trơ cuống rạ, dưới gió bấc lạnh như lưỡi dao sắc khía vào da, bác Lê lo sợ, vì không ai mướn bác làm việc gì nữa. Thế là cả nhà nhịn đói, mấy đứa nhỏ nhất: con Tý, con Phún, thằng Hy mà con chị nó bế, chúng nó khóc lả đi mà không có cái ăn. Dưới manh áo rách nát, thịt chúng nó thâm tím lại vì rét như thịt con trâu chết. Bác Lê ôm lấy con trong ổ rơm, để mong lấy cái ấm của mình ấp ủ cho nó. Thằng con lớn thì từ sáng đã cùng thằng Ba ra cánh đồng kiếm con cua, con ốc, hay sau mùa gặt, đi mót những bông lúa còn sót lại trong khe ruộng. Thật là sung sướng, nếu chúng mang về được một lượm, trong những ngày may mắn. Vội vàng bác Lê đẩy con ra, vơ lấy bó lúa, đem để xuống dưới chân vò nát, vét hột thóc giã lấy gạo. Rồi làm một bữa cơm nóng lúc buổi tối giá rét, mẹ con ngồi chung quanh nồi cơm bốc hơi, trong khi bên ngoài gió lạnh rít qua mái tranh."
                (Nhà mẹ Lê - Thạch Lam)

0 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
1.131
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Trong văn học Việt Nam, nhân vật người mẹ thường được khắc họa với những phẩm chất cao đẹp, thể hiện sự hy sinh, chịu đựng vì con cái. Hai nhân vật trong hai đoạn văn bản: bà lão trong "Một bữa no" của Nam Cao và mẹ Lê trong "Nhà mẹ Lê" của Thạch Lam, là các ví dụ điển hình cho hình ảnh người mẹ Việt Nam kiên cường và tần tảo. Dù sống trong hoàn cảnh khác nhau, họ đều thể hiện lòng yêu thương, sự hy sinh cho con cháu một cách chân thành và cao cả.

Bà lão trong "Một bữa no" là hình mẫu của một người mẹ già cả, tần tảo trong cuộc sống. Mặc dù bà đã cô đơn và phải chịu đựng nhiều đau khổ, nhưng lòng thương con vẫn luôn cháy bỏng trong bà. Sau khi chồng mất, bà lão đã “thắt lưng buộc bụng” để nuôi con khôn lớn với hy vọng rằng khi về già, con sẽ chăm sóc cho mình. Nhưng rồi, ước mơ ấy lại trở thành nỗi thất vọng khi con gái bà không hề quan tâm, vội vàng lấy chồng và để lại cho bà một đứa cháu. Suốt cả cuộc đời, bà vẫn lam lũ để nuôi cháu, cho dù sức lực đã hao mòn, thân thể đã trở nên yếu ớt. Nỗi đau đớn và sự lạc lõng của bà toát lên từ chi tiết "trong lúc đang ngồi thì đứng lên, hai mắt cũng hoa ra", cho thấy một cuộc sống đầy bất hạnh và cơ cực.

Ngược lại, mẹ Lê trong "Nhà mẹ Lê" lại là hình mẫu của một người mẹ nghèo khổ nhưng luôn nỗ lực đảm bảo cái ăn cho mười một đứa con. Cuộc sống của bà là một chuỗi những khó khăn gian khổ, phải dậy từ sớm để tìm việc làm, kiếm từng bát gạo cho những đứa con đói khát. Dù đã trải qua bao nhiêu thử thách, tình yêu thương của mẹ Lê dành cho các con vẫn là điều không thể phủ nhận. Bà ôm con trong “ổ rơm” mùa đông lạnh giá, sẵn sàng hy sinh sự ấm áp của chính mình để giữ ấm cho con. Những giây phút hạnh phúc, giản dị mà bà mong ước là khi cả nhà quây quần bên nồi cơm nóng, dù chỉ trong hoàn cảnh chi chít đói kém, bà vẫn để lại cho con cái những kỷ niệm về tình yêu thương và sự sẻ chia.

Cả hai bà mẹ đều mang trong mình tâm hồn cao đẹp, nhưng con đường mà họ phải đi lại khác nhau. Bà lão trong "Một bữa no" là hình ảnh của sự cô đơn và tuyệt vọng trong giai đoạn cuối đời khi không thể nhận được những gì xứng đáng từ con cái mình. Mặt khác, mẹ Lê, mặc dù sống trong cảnh nghèo khó trăm bề, vẫn không ngừng hy vọng và nỗ lực vì các con, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách để tạo dựng cho chúng một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Từ so sánh này, thấy được rằng dù hoàn cảnh có khác nhau, nhưng hình tượng người mẹ trong văn học vẫn chói sáng với lòng yêu thương bất diệt và sự hi sinh lớn lao. Họ chính là biểu tượng của sức chịu đựng và tình thương, là những người giữ lửa, duy trì hy vọng trong cuộc sống đầy gian truân của gia đình. Cả bà lão và mẹ Lê đều đại diện cho những người mẹ Việt Nam, khiến ta không khỏi cảm phục trước sự lao động, hy sinh và trách nhiệm mà họ dành cho con cái trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×