Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Giải bài có thưởng!

Anh/chị hãy viết bài văn (khoảng 600 chữ) so sánh về nội dung và nghệ thuật của 2 văn bản trên

 Văn bản 1: (Lược đoạn mở đầu: Mẹ mất khi Đăng mới hai tuổi, bố đi lấy vợ khác. Đăng ở với ông bà ngoại)

…Đến bảy tuổi, Đăng chỉ quanh quẩn trong nhà. Nó ở với toàn người lớn. Người lớn không hiểu nó. Nó luôn cảm thấy tủi thân. Tóm lại là không thể bằng mẹ. Mẹ thì khác, dĩ nhiên rồi. Mẹ là hình ảnh tuyệt diệu, nó không hình dung là sẽ thế nào, nhưng rõ ràng nó cảm nhận được. Trong số bạn bè ít ỏi của Đăng có Thu. Thu bảy tuổi, có bố mẹ, có cả em nữa. ở trong hoàn cảnh như thế nên ý nghĩ và tình cảm của Thu khác nó.

Thu hồn nhiên và khá tự do. Nó có thể đi chơi mà chẳng cần phải định giờ về. Nó khác Đăng. Đăng bị một loạt qui định kìm giữ. Ông bà ngoại Đăng luôn luôn căng thẳng trong trách nhiệm với đứa cháu mình. Từ việc chơi với Thu, điều này thật vô hại mà ông bà cũng đe nẹt, cấm đoán nó. Thu có đôi tai hồng và đôi mắt đen nháy. Không hiểu sao Đăng rất thích được ve vuất đôi tai hồng ấy và nhìn sâu vào đôi mắt đen nháy ấy. Mày nhìn như nuốt tao ấy. Mày tìm cái gì ở đấy

Đăng bối rối. ừ, nếu là mẹ thì chắc cũng có đôi mắt như vậy. Không thể khác được.

- Không, tao không tìm gì cả. - Nó đánh trống lảng. - Này, mày có hay khóc không?

- Thỉnh thoảng. Phải có cái gì mới khóc chứ. Ai lại tự nhiên đi khóc bao giờ?

Thế mà thỉnh thoảng tao lại tự nhiên khóc đấy - Đăng nói. Nó cố ngẫm nghĩ xem có lần nào nó tự nhiên khóc không?

- Đấy là hồn của mẹ mày. - Thu nghiêm trang nói. Nó đã nghe đến chuyện người ta gọi hồn. - Hồn mẹ mày về bảo: "Này Đăng, con khóc đi, khóc đi cho vơi nỗi buồn... " - Nỗi buồn là gì? - Đăng hỏi. - Không biết, nhưng nó cũng giống như đánh mất cái gì. Hôm qua tao đánh mất cái cặp tóc, thế là tao buồn….

Vào lớp một, Đăng và Thu ngồi cùng một bàn. Với sự tiếp nhận thế giới xung quanh, Đăng luôn luôn cảm thấy thua kém Thu nhiều mặt. Thu dễ hòa hợp với bè bạn hơn. Nhận thức bài học cũng vậy Thu nhận thức nhanh hơn. Vô hình chung, Đăng cảm thấy có sự lệ thuộc nào đấy vào bạn. Một cách không tự giác, Thu như chỗ dựa cho Đăng về mặt tinh thần. Thu đứng ra bảo vệ cho Đăng trước các địch thủ trong lớp, nó nhắc nhở Đăng trong việc chuẩn bị bài vở. Cho đến lúc nào đó, Thu còn như lạm dụng vai trò của nó với Đăng. Bạn bè trong lớp đã chế giễu chúng:

- Cái Thu là mẹ, Thằng Đăng là con! Cái gì thằng Đăng cũng đều hỏi mẹ! Những lời như thế đầu tiên làm Đăng phẫn nộ.

Sau đó quen đi, một phần cũng do bản tính thụ động. Dần dà trong ý thức, Đăng có sự nể vì đặc biệt đối với Thu, sự nể vì đáng lẽ dùng cho người lớn. Thu rất tự hào về vai trò của nó đối với bạn. Nó nói với Đăng:

- Tao là mẹ mày! Thật đấy! Chúng nó nói không sai đâu!

Đăng cười bối rối, nó không tin Thu có thể trở thành mẹ. - Tuy thế, nó không bác lại. Thật ra, nó cần có mẹ.

(…)

Ông bà ngoại Đăng thương chiều nó. Nó là của quý. Những thói hư tật xấu của nó thường bị ông bà nó đổ lỗi cho Thu. Tính lông bông ương bướng, thói giễu cợt, sự lười nhác, thậm chí cả việc chậm hiểu của đầu óc nó cũng do bạn nó. Đăng biết ông bà ngoại nó nhầm. Càng lớn lên nó càng bướng bỉnh, càng cô đơn và càng nhạy cảm hơn về thân phận côi cút của mình.

Một bữa, Đăng đánh vỡ tan ông Phúc trong bộ Tam Đa bằng sứ. Bà ngoại tiếc của mắng nó: - Đồ hậu đậu. Tất cả là từ cái con mẹ Thu nhãi ranh của mày. Đăng trào nước mắt, nó uất ức, tủi cực. Nó trốn xuống bếp ngồi trong bóng tối và tức tưởi khóc. Trên nhà bà ngoại của Đăng vẫn đang điên cuồng gào thét. Có tiếng tầu điện sầm sập chạy nhanh ngoài phố. Bỗng ý nghĩ về cái chết bật ra rất nhanh trong Đăng. Đúng rồi! Ngã xuống dưới đường ray! Cái khối sắt đồ sộ lướt qua và thế là hết. Chẳng phải làm gì, chẳng phải nghĩ ngợi. Mười phút nữa sẽ có chuyến tầu đi qua. Điều cần nhất là báo cho Thu. Nó là bạn tốt. Nó cắt nghĩa được cái chết. Ông Phúc trong bộ Tam Đa bằng sứ có nghĩa lý gì? Phúc-Lộc -Thọ có nghĩa lý gì? Đăng len lén mở cửa rồi chạy ra đường. Cái tầu điện cách ba trăm mét. Thu đứng ở vệ đường.

- Mày sao thế? - Thu ngơ ngác.

Đăng chấp chói. Mặt nó tái đi không còn thần sắc. Cái tầu điện lướt qua. - Tròi ơi - Thu đẩy Đăng ra rồi ngã vật xuống.

Nó ngất đi….

Đăng không chết, vì do Thu đẩy ngã. Còn Thu lại bị tàu điện cán gẫy nát chân. Người ta đưa cả hai đứa đi viện. Đăng sốt cao, suốt đêm cứ vật vã nói mê liên hồi:

- Mẹ... mẹ... mẹ... mẹ...

Tiếng "mẹ" của nó như tiếng gió thổi ở ngoài đầu hồi. (…)

(Trích truyện ngắn Tâm hồn mẹ, Nguyễn Huy Thiệp, https://isach.info/story.php?)

Văn bản 2 (Lược một đoạn: Mẹ mất , vì muốn giữ lại chút kỉ vật của mẹ nên Tân đã đem theo chiếc rương mẹ hay giữ bên mình trở về biệt thự. Tân sai người làm mở khóa rương, thì chỉ nhìn thấy thư từ và giấy má đã úa vàng, quyển an bom, những bức ảnh kỉ niệm của gia đình. Nhưng Tân đặc biệt chú ý đến những bức thư mẹ viết cho Nghĩa- người con trai út của gia đình tham gia bộ đội  bao năm vẫn bặt vô âm tín. Những bức thư mẹ gửi cho Nghĩa đều bị trả về…)

“ Sang Tiệp tròn một năm, Tân được thư của mẹ báo tin Nghĩa vào bộ đội. Nhận giấy gọi vào Bách khoa trước giấy gọi nhập ngũ vậy mà Nghĩa nhất định không nghe theo lời bàn của cha mẹ. Cái thằng ấy tính nó như thế từ bé. Tân không nhớ cụ thể chỉ nhớ là từ bé Nghĩa đã sinh nhiều rắc rối cho gia đình. Khác với các anh chị, Nghĩa thường xuyên trái ý cha. Ông rất hiền, rất trầm tính, nên có lúc nào ông bực dọc, ông nổi cáu có thể biết ngay là vì thằng Nghĩa. Như trong lá thư của mẹ gửi Tân, thì việc Nghĩa khăng khăng khước từ giấy gọi đại học đã khiến hai cha con xung khắc đến mãi tận hôm Nghĩa lên đường. Mẹ thì tất nhiên là thương xót hết mực thằng con út không có được đường đời dễ dàng êm thấm như các anh chị của nó. Bà cho Tân số hòm thư của Nghĩa và hối thúc anh viết ngay gửi sớm để em nó mừng. Bà kể là đã lên thăm Nghĩa ở trại luyện tân binh trên Bãi Nai-Hòa Bình, thấy nó vất vả, gian khổ, thương lắm. Hồi đó, đọc biết thế, nhưng bây giờ mở xem lá thư mẹ viết cho Nghĩa mới thấy thấu cái tình thương xót của mẹ đối với nó.

“Người ta bảo là ở rừng thì dù nhọc mệt thế nào cũng chớ có ngủ trưa, vì bị ngã nước đấy con ạ. Hại sức lắm, mà mẹ thì ở xa chẳng lo được cho con… Mẹ lại thường hay nghĩ đến cái tính liều của con. Con ơi, có báo động dù chưa tiếng tàu bay vẫn phải tăng xê xuống ngay. Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Thương mẹ thương cha con phải tự thương xót lấy mình con nhé…” “Chỗ quà này mẹ gói ra hai màu để con phân biệt. Gói bọc giấy xanh là kẹo, bánh, thuốc lá thì con mời anh em bè bạn với cấp chỉ huy. Riêng thuốc lá mẹ mong con hút ít. Nghe nói nơi các con đóng binh người dân tộc nấu rượu sắn nhiều lắm, mẹ lo. Uống rượu, hút thuốc hỏng đời con ạ. Còn trong gói đỏ là kim chỉ, đá lửa, pin, cặp ba lá, con phải cất kỹ. Các thức ấy không vặt vãnh đâu, ở Hà Nội đã khó kiếm, trong Khu Bốn với bên Lào lại càng quí báu. Nặng thêm một chút nhưng con gắng mang. Phòng khi ốm đau cảm cúng, nhất là chẳng may mà sốt rét thì đem đổi lấy thịt thà rau quả mà bồi dưỡng cho chóng lại. Mấy bà trong khối phố có con đi bộ đội trước con họ bày kinh nghiệm cho mẹ như thế…”

Tân không hiểu gói quà ấy có đến tay Nghĩa không, bởi rõ ràng tất cả những phong thư anh đang thấy đây mẹ anh đều đã gửi lên Lương Sơn khi mà đơn vị của Nghĩa đã rời đi. Tất cả đều bị gửi ngược về hoàn trả, nhưng mẹ vẫn nhẫn nại viết và nhẫn nại gửi cầu may tới cái hòm thư đã hoang phế đó. Mấy bức đầu mẹ anh viết ngắn như là viết vội để gửi đi gấp. Không viết gì nhiều, những thư ấy chỉ hối Nghĩa mau biên thư về cho cha mẹ hay số hòm thư mới với lại hiện đang ở đâu, sức khỏe thế nào. Nhưng theo dần năm tháng chiến tranh, thư của mẹ ngày một nhiều trang hơn và ngày một buồn bã hơn. Gửi đi bao nhiêu nhận lại bấy nhiêu, những lá thư của mẹ càng về sau càng như nhật ký, như là để gửi tới chính mình. Chữ mẹ nắn nót, dễ đọc dẫu màu mực đã phai, dòng nối dòng đều đều, miên man che giấu niềm vô vọng. Mẹ kể rằng đêm qua mẹ nhìn thấy Nghĩa nhưng chưa kịp gọi thì đã tỉnh, tỉnh dậy thì đã chẳng còn lại gì, chẳng níu giữ được gì nữa cả, trong phòng tối đen, ngoài trời còi báo động hú vang.

  (Lược một đoạn: Cha Tân không nói thương Nghĩa nhưng qua từng hành động đối với những người lính bất chợt gặp, qua những ngày cha ốm, qua tiếng gọi Nghĩa ơi trước lúc cha mất, Tân nhận ra cha mình rất thương Nghĩa… Trong những lá thư mẹ gửi ra nước ngoài Tân không thấy mẹ nhắc đến những nhớ thương, đau đớn, lo lắng của cha mẹ trước hiện thực chiến tranh nhưng sau này khi đọc lại những lá thư mẹ gửi cho Nghĩa, Tân thấy điều đó)

Nghĩa ơi. Tiếng gọi ấy là lời cuối của lá thư cuối cùng mẹ của Tân viết gửi người con trai út. Không còn lá thư nào viết vào những ngày tháng sau đó nữa. Có lẽ vì sau đó là năm 73, hòa bình. Anh chị em Tân lần lượt đỗ đạt trở về.

Có những người con sáng giá như anh chị em Tân, mẹ là một bà mẹ hạnh phúc hơn bao bà mẹ khác. Nào ngờ mẹ không hề biết thế là hạnh phúc. Gương mặt mẹ suốt bao năm trời đến tận khi nhắm mắt xuôi tay luôn lẳng lặng một vẻ chờ đợi âm thầm, rụt rè và vô vọng. May thay, cũng giống như những bức thư mãi mãi ở yên dưới đáy rương bên đầu giường mẹ, nỗi đau lòng của mẹ không bao giờ thốt nên lời, người ta không biết tới. Nông nỗi thương tâm bất động của một người già có cái đáng quí là không làm ai phải để ý, bởi để ý tới thì không khỏi đau thắt trong lòng và không sao mà có thể bình tâm để yên ổn sống một cách dễ chịu cho nổi.”

Anh/chị hãy viết bài văn (khoảng 600 chữ) so sánh về nội dung và nghệ thuật của 2 văn bản trên.

0 trả lời
Hỏi chi tiết
16
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
**So sánh nội dung và nghệ thuật của hai văn bản 'Tâm hồn mẹ' của Nguyễn Huy Thiệp và văn bản về Tân và Nghĩa**

Hai văn bản 'Tâm hồn mẹ' của Nguyễn Huy Thiệp và đoạn trích về Tân và Nghĩa đều mang đến những cảm xúc sâu sắc về tình mẫu từ, thể hiện sự hy sinh, nỗi đau của người mẹ trong bối cảnh chiến tranh và sự côi cút của những đứa trẻ. Mặc dù có những điểm tương đồng nhưng hai văn bản này cũng có những đặc sắc riêng trong nội dung và nghệ thuật.

Về nội dung, văn bản 'Tâm hồn mẹ' xoay quanh nỗi cô đơn của Đăng, một đứa trẻ mất mẹ từ nhỏ, sống cùng ông bà ngoại. Đăng mang trong mình cảm giác tủi thân và thiếu hụt tình thương, sự thiếu thốn ấy phần nào được lấp đầy qua tình bạn với Thu, người bạn có gia đình đầy đủ. Tình cảm của Đăng dành cho mẹ và những đau khổ mà nó phải chịu đựng được thể hiện rất rõ qua những khe khắt trong suy nghĩ của nhân vật, từ đó ca ngợi tình mẫu tử sâu sắc.

Trong khi đó, đoạn trích về Tân và Nghĩa lại miêu tả nỗi nhớ con của một người mẹ gửi gắm cho đứa con trai út đang ở trong quân đội. Dù Nghĩa không còn thông tin, nhưng tình yêu thương, lo lắng của người mẹ vẫn miệt mài gửi từng bức thư. Qua những dòng chữ, ta thấy tình yêu của mẹ không chỉ dành cho Nghĩa mà còn cho cả gia đình. Tình huống trong văn bản này phản ánh rõ nét nỗi đau cùng sự kiên trì của người mẹ trong thời kỳ đầy biến động của đất nước.

Về nghệ thuật, hai tác phẩm đều có những cách thức thể hiện khác nhau nhưng cùng mang lại hiệu quả đầy cảm xúc. Trong 'Tâm hồn mẹ', tác giả sử dụng những hình ảnh u ám, ảm đạm để thể hiện tâm trạng cô đơn của Đăng và cảm xúc tột cùng qua những câu thoại của nhân vật. Đặc biệt, nhân vật Thu được xây dựng như một kết nối duy nhất giúp Đăng cảm nhận được tình cảm gia đình, từ đó phản ánh sự so sánh giữa hạnh phúc và đau khổ. Cách viết tả thực nhưng xen lẫn một chút hư ảo trong tình cảm đã mang đến một bức tranh đầy nghịch lý về cuộc sống của trẻ em khi lớn lên trong điều kiện thiếu thốn.

Trong khi đó, đoạn trích về Tân và Nghĩa thể hiện một sắc thái khác trong cách miêu tả. Tác giả sử dụng những bức thư của mẹ như một hình thức tâm sự, mang lại cho người đọc cảm giác gần gũi. Những chi tiết cụ thể về món quà, những lời dặn dò của mẹ chính là biểu tượng cho tình yêu thương vô bờ bến. Những bức thư cũng thể hiện rõ ràng sự kiên trì và hy vọng của người mẹ trong biển người mờ mịt, dù không nhận được hồi âm nhưng vẫn không ngừng gửi đi.

Tóm lại, hai văn bản đều chứa đựng thông điệp về tình mẫu tử cao đẹp trong bối cảnh mà con người phải chịu đựng những mất mát to lớn. Tuy nhiên, chúng được thể hiện qua các bối cảnh và hình thức khác nhau – một bên là nỗi cô đơn, một bên là niềm hy vọng chờ đợi. Cả hai tác giả đã khéo léo đưa người đọc lắng đọng trong những cảm xúc của nhân vật, từ đó để lại ấn tượng sâu sắc về tình cảm gia đình.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo