----- Nội dung ảnh ----- Nhưng từ khi bỏ nhà đi thăm thoát đã được năm, ao sen đã đổi thay màu biếc. Những đêm sương sa gió thổi, bòng trắng sáng nhòm qua cửa sổ, tiếng thúy triều nghe đau thương, đôi cảnh chạnh lòng, một cảm buồn bâng khuâng, quấy nhiễu khiến sao người được. Một hôm trông ra bể, thấy một chiếc tàu bôn đi về phương nam, Từ Trố báo Giáng Hương rằng: - Như tôi đi về phía kia kia, song biển cả trôi xa, chẳng biết là đó tận đâu. Rồi nhiên lúc rồi, chẳng nói vói nàng rằng: - Tôi buộc khổ đau bơ vơ, lòng yêu binh rịn, lẻ hoa thánh thót, lòng có héo hon, dám xin thì tỉnh như được tạm vẽ, chẳng hay y nâng nghịch thế nào? Giáng Hương buồn ngùi không nở đứt. Từ lang nói: - Tôi xin hẹn trong một thời kỳ bao nhiêu la, để về cho bạn về gặp mãi cái thần xếp việc nhách cho yên, sẽ lại đến đây để vói nâng cùng già ở chốn làng mây bến nước. Giáng Hương khổ mà nói: - Thiếp chẳng dành gì tình phụ mà ngăn cản mời lòng ước vọng của chàng. Song cõi trần hẹp, kiếp trần ngần người, dù nay chẳng về, nhưng chỉ e liệu sơn hoa vườn, không còn đâu cảnh tượng như ngày trước nữa. Nàng nhân thưa vói phu nhân, phu nhân nói: - Không ngờ chẳng lại thắc mắc vì mối lòng trần như vậy. Nhân cho một cỗ xe cảm vắn để chẳng cưới về. Nàng cũng đưa cho chàng một bức thư viết vào lựa mà nói: - Ngày khác trông thấy vật này, xin đừng quên mời tình cũ kĩ… Rồi trao nước mắt mà chia biệt.
Chàng đã chỉ thoát chốc đã về đến nhà, thì thấy vật dối sao đổi, thành quách nhân gian, hết thấy đều không như trước nữa, duy có những cảnh nui khe là vẫn không thấy đổi sao bức màu xanh thưa nọ. Bên đầmtên họ mình hồi thẩm những người già cả thì thấy có người nói: - Thưa tôi nhớ nghe nói cứ tạm đại nho nhỏ hơn, đi vào nơi mạng đến nay đã hơn 80 năm, nay đã là năm thứ 5 niên hiệu Diễn Ninh là đời dòng vua trí của triều Lê rồi. Chàng bấy giờ mời buồn bực bì ngùi, mượn lại kiến xe mấy đê đi, nhưng xe đà hóa làm ngột cơn chim loan mà bay mất. Môi thưa ra đọc, thấy có câu: "Kết lửa phượng rồng, duyên xưa đã hết, tim non tiên ở tiến biến, đi khắc còn dẫu!" mời biết là Giáng Hương đã nói trước với mình những lối kỳ biệt. Chàng bèn mặc áo cửu nhẹn, đôi nón lá ngăn, vào núi Hoành Sơn, rồi sau không biết đi đâu mất.
(Trích Từ Thức lấy vợ Tiên, Truyện ký mạn lục, Nguyễn Dữ, in trong cuốn Văn xuôi tư liệu Việt Nam thời trung đại, tập 1, Nguyễn Đăng Na giới thiệu và tuyển soạn, NXB Giáo dục, 1997, tr 259 - 260)
Thực hiện các yêu cầu sau: Câu 1. Chỉ ra không gian và thời gian trong đoạn trích trên. Câu 2. Theo đoạn trích, khi trở lại chốn cũ quê xưa, Từ Thức thấy những cảnh tượng gì? Câu 3. Chỉ ra và nêu tác dụng của yếu tố kỳ ảo trong đoạn trích. Câu 4. Anh/Chị hãy lý giải sự lựa chọn của Từ Thức ở cuối đoạn trích: Chàng bèn mặc áo cửu nhẹ, đôi nón lá ngăn, vào núi Hoành Sơn, rồi sau không biết đi đâu. Câu 5. Rút ra một thông điệp ý nghĩa nhất và lý giải.
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).