Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết văn bản nghị luận phân tích đánh giá chủ đề của tác phẩm Chữ Người Tử Tù

viết văn bản nghị luận phân tích đánh giá chủ đề của tác phẩm Chữ Người Tử Tù
2 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
71
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
### Phân tích, đánh giá chủ đề của tác phẩm "Chữ Người Tử Tù"

**Mở bài:**
"Chữ Người Tử Tù" là tác phẩm nổi bật của Nguyễn Tuân, ra đời trong bối cảnh những năm 50 của thế kỷ XX, khi đất nước vừa trải qua những biến động lớn. Tác phẩm không chỉ đơn thuần là một câu chuyện về một người tử tù mà còn là một bức tranh phản ánh sâu sắc về giá trị của chữ nghĩa, về bản chất con người và khát vọng tự do.

**Thân bài:**

1. **Chủ đề về chữ viết và văn hóa:**
Tác phẩm mở đầu với hình ảnh người tử tù - Huấn Cao, một người có tài viết chữ đẹp, đã thể hiện rõ sự tôn vinh văn hóa và nghệ thuật chữ nghĩa. Theo Nguyễn Tuân, chữ viết không chỉ đơn thuần là công cụ giao tiếp mà còn là biểu tượng cho tâm hồn, giá trị và nhân cách của con người. Chữ viết mang trong mình sức mạnh lớn lao, nó vừa có thể mang lại tự do, vừa có thể giam giữ con người. Qua đó, tác giả đã khắc họa sự trân trọng của mình đối với nghệ thuật và tâm hồn người nghệ sĩ.

2. **Chủ đề về số phận và tinh thần tự do:**
Huấn Cao không chỉ là một người tử tù, mà còn là biểu tượng cho khát vọng tự do và bản lĩnh kiên cường. Dù trong hoàn cảnh bị giam cầm, Huấn Cao vẫn giữ vững tâm hồn và phẩm giá của mình. Thông qua hình ảnh của Huấn Cao, Nguyễn Tuân đã gửi gắm một thông điệp mạnh mẽ về ý chí và sức mạnh của con người trong cuộc sống. Tự do không chỉ là trạng thái bên ngoài mà còn là sự tự do trong tâm hồn, tư tưởng. Dù bị giam cầm, Huấn Cao vẫn tìm được niềm vui trong việc sáng tạo và viết chữ. Điều này thể hiện một tinh thần bất khuất, không khuất phục trước hoàn cảnh.

3. **Chủ đề về sự giao hòa giữa cái đẹp và khổ đau:**
Tác phẩm còn cho thấy sự bi tráng của con người qua hình ảnh Huấn Cao. Cuộc sống của một người nghệ sĩ luôn gắn liền với những nỗi đau và tha thiết. Huấn Cao, mặc dù phải đối mặt với cái chết, nhưng lại thể hiện sự cao cả trong tâm hồn. Chính trong những khoảnh khắc gian nan, người ta mới thấy được ánh sáng của cái đẹp. Nguyễn Tuân đã làm nổi bật sự mâu thuẫn giữa cái đẹp của chữ nghĩa và nỗi đau của số phận con người, từ đó tạo nên một câu chuyện đầy tính triết lý về cuộc sống.

4. **Chủ đề về tình yêu và lòng trân trọng:**
Cuối cùng, nhân vật viên quản ngục hiện lên như một hình mẫu điển hình cho sự trân trọng cái đẹp và những giá trị văn hóa. Dù là một kẻ giam cầm nhưng lại có tấm lòng yêu mến cái đẹp, viên quản ngục đã thực sự thấy được giá trị của những gì Huấn Cao để lại. Hình ảnh viên quản ngục, một người dám từ bỏ quyền lực để chiêm ngưỡng cái đẹp, đã tạo nên một dấu ấn sâu sắc về lòng trân trọng và khả năng cảm nhận cái đẹp trong cuộc sống.

**Kết bài:**
"Chữ Người Tử Tù" không chỉ là một tác phẩm văn học mà còn mang trong mình nhiều giá trị đáng suy ngẫm về nhân sinh và nghệ thuật. Thông qua cuộc đời của Huấn Cao, Nguyễn Tuân đã gửi gắm những bài học về sự tự do, ý chí kiên cường và lòng yêu cái đẹp. Tác phẩm khẳng định rằng, dù trong hoàn cảnh nào, con người cũng có thể giữ gìn phẩm giá và bản lĩnh của mình. Chữ viết thật sự là “một phần của cuộc sống” và là biểu tượng của hy vọng và khát khao tự do, cho dù số phận có nghiệt ngã đến đâu.
1
0
Little Wolf
01/10 22:20:38
+5đ tặng

Nguyễn Tuân là một con người rất mực tài hoa, là bậc thầy về truyện ngắn. Sáng tác của ông được chia làm hai giai đoạn trước và sau cách mạng tháng Tám. Ở giai đoạn trước ông được coi là nhà văn “duy mĩ” say mê cái đẹp và coi cái đẹp là đỉnh cao của nhân cách con người. “Vang bóng một thời” là tập truyện tiêu biểu cho sáng tác thời kì này của Nguyễn Tuân, không tin tưởng ở hiện tại và tương lai ông đi tìm vẻ đẹp quá khứ của một thời vang bóng xa xưa với những phong tục, thú vui tao nhã lành mạnh trong đó có thú chơi chữ của Huấn Cao và viên quản ngục trong truyện ngắn “Chữ người tử tù”. Hai con người có nhân cách cao đẹp, thiên lương trong sáng và cảnh cho chữ lạ lùng được hiện lên trong tác phẩm làm nổi bật cho tài năng văn chương và tư tưởng của Nguyễn Tuân.

Huấn Cao trong câu chuyện là một người có tài viết chữ đẹp nhưng vì chống lại triều đình mà bị lãnh án tử hình. Trước khi xử án ông được đưa đến một trại giam có viên quản ngục và thầy thơ lại yêu quý nét chữ, trân trọng người tài Huấn Cao nên đã biệt đãi tù nhân, mong muốn ông Huấn cho chữ. Hiểu được tấm lòng ấy người tử tù có thiên lương trong sáng đã cho chữ trong hoàn cảnh éo le trước giờ chưa từng có. Tình huống truyện là cuộc gặp gỡ giữa hai con người khác biệt một bên là Huấn Cao có tài viết chữ nhưng lại đối đầu với triều đình, một bên là viên quan coi ngục đại diện cho người gìn giữ trật tự xã hội phong kiến đương thời nhưng lại khao khát ánh sáng chữ nghĩa. Hai con người đối lập trên bình diện xã hội nhưng lại là tri âm, tri kỉ với nhau trên bình diện nghệ thuật. Nhân vật đã được Nguyễn Tuân đặt vào trong tình huống đối nghịch tạo ra kịch tính cho câu chuyện và cảnh cho chữ là nút thắt được tháo gỡ.

Huấn Cao là một con người tài hoa uyên bác, khí phách hiên ngang, anh hùng bất khuất và có một thiên lương trong sáng được hiện lên trong tác phẩm. Trước tiên là gián tiếp ở phần đầu qua cuộc đối thoại của viên quản ngục với thầy thơ lại. Tài năng viết chữ đẹp của ông được người ở vùng tỉnh Sơn ca tụng khiến cho viên quan coi ngục đau đáu một lòng với sở nguyện xin được chữ ông Huấn về treo ở nhà riêng của mình bởi “chữ ông Huấn Cao đẹp lắm, vuông lắm”. Nguyễn Tuân đã miêu tả sở nguyện của viên quan coi ngục để làm nổi bật lên chất tài hoa nghệ sĩ mà bao nhiêu người trong thiên hạ hằng khao khát có được. Không chỉ vậy người tử tù rất anh hùng là tên cầm đầu cuộc khởi nghĩa chống lại triều đình vì bất mãn với chính sách cai trị triều chính, là kẻ không sợ lời đe dọa của bọn lính áp giải mà tự do, hiên ngang dỗ gông để trận mưa rệp rơi xuống đất, thản nhiên nhận rượu thịt ung dung làm một người tù tự do trong nhà lao. Có mấy ai trước khi chết mà vẫn giữ được bản lĩnh và phong thái như vậy? Ông làm ra vẻ khinh bạc viên quan coi ngục với câu nói: “Ngươi hỏi ta muốn gì ư? Ta chỉ muốn có một điều là nhà ngươi đừng đặt chân vào đây” xưa nay ta chỉ thấy quan coi ngục đánh mắng người tù chứ hiếm khi thấy điều ngược lại. Con người ấy hiện lên qua suy nghĩ của quan lại coi ông là một tên tội phạm nguy hiểm, là kẻ chọc trời khuấy nước khi nhận được án chém vẫn bình tĩnh, tự tin đón nhận cái chết. Huấn Cao không bao giờ khuất phục trước uy quyền, cường quyền và bạo lực. Ông là một nhân vật hiếm có xưa nay bởi sự hòa quyện của chất nghệ sĩ với chất anh hùng tạo nên nét riêng biệt, độc đáo khác với các nhân vật trong “Vang bóng một thời”. Con người ấy còn có một thiên lương trong sáng không phải ai trên đời ông cũng cho chữ, cuộc đời ông Huấn chỉ mới cho ba lần là ba người bạn tri kỉ. Nhưng khi hiểu được tấm lòng của quan coi ngục ông mỉm cười nhắc thầy thơ lại chuẩn bị chu đáo để ông có cơ hội được đáp lại sự chân tình ấy. Giọng Huấn Cao đã trở nên từ tốn, hòa dịu hơn rất nhiều: “Về bảo với chủ ngươi, tối nay, lúc nào lính canh về trại nghỉ, thì đem, mực, bút và cả bó đuốc xuống đây ta cho chữ”. Cho chữ chứ không phải là viết chữ, nghe như là lời của bề trên ban xuống cho người dưới. Ông khẳng định “Chữ thì quý thực. Ta nhất sinh không vì vàng ngọc hay quyền thế mà ép mình viết câu đối bao giờ.” Huấn Cao không màng vinh hoa phú quý cũng không sợ cường quyền mà ép mình làm điều không thích. Dù ở trong chốn ngục tù bị giam cầm về thân xác nhưng tâm hồn ông không bao giờ bị giam giữ, ông vẫn luôn tự do về nhân cách.

Ông Huấn quyết định cho chữ trong hoàn cảnh “xưa nay chưa từng có” theo như Nguyễn Tuân nhận xét. Cảnh cho chữ thật xác đáng là một nghệ thuật đặc sắc được nhà văn miêu tả thật đáng khâm phục tài năng. Thời gian là đêm cuối của một người tù trước khi ra pháp trường. Quang cảnh cho chữ vừa lạ vừa đẹp vừa như một ảo ảnh. Lạ vì xưa nay người ta cho chữ trong căn phòng sạch sẽ, lung linh ánh nến ánh đèn, có mùi thơm của hương trầm nhưng ở đây tại nhà lao chẳng có gì ngoài “Buồng tối chật hẹp, ẩm ướt, tường đầy mạng nhện, đất bừa bãi phân chuột, phân gián” chỉ có ánh đuốc tẩm dầu sáng đỏ rực, khói tỏa như đám cháy nhà. Phòng giam ba người nhưng chỉ một người hoạt động. Thầy thơ lại run run bưng chậu mực. Viên quản ngục hai tay nâng tấm lụa trắng tinh căng trên mảnh ván. Huấn Cao “cổ đeo gông, chân vướng xiềng, đang dậm tô nét chữ trên tấm lụa”, từng nét chữ thoăn thoắt được viết ra, “người tù viết xong một chữ, viên quản ngục lại khúm núm cất những đồng tiền kẽm đánh dấu ô chữ đặt trên phiến lụa óng”. Ta thấy tư thế đối nghịch nhau giữa một người tù bị giam cầm và hai người tự do đại diện cho cường quyền bấy giờ. Huấn Cao thì ung dung, tự tại và đối lập với tư thế ấy là sự “khúm núm” của viên quan coi ngục và “run run” của thầy thơ lại. Cái “khúm núm” của quan coi ngục không phải là cái cúi đầu hèn hạ mà trái lại rất đáng trân trọng. Ông cúi đầu thành kính trước cái đẹp đó là một điều nên làm ở trong đời. Vị thế và tâm thế bị đảo ngược hoàn toàn. Người có quyền lại không có uy, người tử tù lại giữ trong tay quyền sát quyền sinh, người đáng lẽ phải giáo dục, giáo hóa tội phạm thì nay lại được tội phạm giáo dục lại nhân cách, thiên lương khi được ông Huấn cho lời khuyên nên thay chốn ở đi, “Thầy quản nên tìm về nhà quê mà ở, thầy hãy thoát khỏi cái nghề này đi đã, rồi hãy nghĩ đến chuyện chơi chữ.Ở đây khó giữ được thiên lương cho lành vững và rồi cũng đến nhem nhuốc mất cái đời lương thiện đi” đó là lời khuyên chân thành để giữ được nhân cách cao đẹp. Trước tấm lòng chân tình ấy viên quản ngục lùi ra mà nói gần như muốn khóc và cảm động: “Kẻ mê muội này xin bái lĩnh”. Cả ba con người cùng đồng điệu, cùng chung một tấm lòng yêu tha thiết cái đẹp, cái đẹp chữ viết đi liền với cái đẹp tâm hồn và nhân cách thiên lương trong sáng.

Như vậy qua tác phẩm “Chữ người tử tù” Nguyễn Tuân đã cho ta thấy ba thái độ của con người đối với cái đẹp. Trước tiên đó là thái độ hủy diệt. Điều đó được biểu hiện qua mấy tên lính mà nhà văn miêu tả sơ lược ở đoạn đầu với thái độ hách dịch, vô lễ với Huấn cao và bạn tù của ông. Chúng là hạng thiên lôi tàn bạo chỉ đâu đánh đó, ở trong chốn ngục tù lâu ngày bị nhiễm thói đầu trâu mặt ngựa. Ngoài ra qua mệnh lệnh của quan trên tai to mặt lớn ở Hưng Sơn Tuyên đốc bộ đường đại diện cho chính quyền phong kiến bảo thủ, trì trệ cố hủy diệt tài năng của người tài để gìn giữ ngôi báu tàn bạo, độc ác của mình.

Thái độ thứ hai là yêu mến cái đẹp và quý trọng người tài. Thể hiện qua tấm lòng, hành động của viên quản ngục và thầy thơ lại. Họ cảm mến Huấn Cao qua lời đồn, luôn muốn biết những người tài và bất chấp cả nguy hiểm đến tính mạng để có thể hoàn thành sở nguyện cao đẹp là xin chữ ông Huấn. Họ tiếc cho một nhân tài như ông lại bị đao chém pháp trường hủy diệt. Cái đẹp thì ai cũng quý nhưng biết đẹp mà quý cũng đáng trân trọng biết bao bởi nó làm cho con người đẹp lên, phẩm chất cao hơn và thơm ngát hơn cho tấm lòng thiên lương trong sáng, thanh sạch.

Thái độ thứ ba là sự cao thượng và rộng lượng của bậc chính nhân quân tử, nghệ sĩ tài ba của Huấn Cao. Điều đó được biểu hiện qua nhân cách và hành động của ông được tác giả khắc họa. Huấn Cao là con người đặc biệt có một không hai trong trang viết của Nguyễn Tuân để lại cho tác giả sự trân trọng và nỗi niềm xót xa, tiếc nuối cho một con người tài giỏi, có nghĩa khí và nhân cách cao đẹp lại gặp không đúng thời, đúng vận mệnh. Huấn Cao ngày nay cũng rất nhiều nhưng không ít người đang dần bị vùi chôn bởi thế lực quyền uy và sức mạnh của đồng tiền. Theo như thông tin của Bộ giáo dục ngày 17/7/2018 ở Hà Giang sau khi thanh tra rà soát lại công tác chấm thi có 114 thí sinh bị hạ điểm vì điểm thi công bố bị gian lận, nâng lên quá nhiều so với năng lực thực tế của các em. Nạn chảy máu chất xám, mua điểm, mua quan bán chức… đã khiến biết bao người tài có trí tuệ tài năng thực sự bị vùi dập một cách tàn bạo. Đó là nỗi đau lớn của ngành giáo dục của cả đất nước con người Việt Nam. Hiền tài như Huấn Cao nhưng lại bị cướp trắng trợn cơ hội để cống hiến cho đất Việt.

Qua tác phẩm tác giả thể hiện được tư tưởng của mình về nghệ thuật và nhân phẩm con người. Nhân cách đẹp là sự kết hợp giữa cái tài và cái tâm và cái đẹp luôn phải gắn liền với cái thiện không thể tách rời, bản thân cái đẹp chính là đạo đức. Cái đẹp không chỉ được sáng tạo ra ở nơi thanh tao, sạch sẽ mà ngay ở trong môi trường của cái xấu và cái ác nó cũng luôn tồn tại nhưng không vì thế mà lụi tàn trái lại càng nó càng tỏa sáng rực rỡ và mạnh mẽ hơn. Chỉ có cái đẹp mới có thể cảm hóa được tâm hồn con người làm cho chúng trở nên tốt hơn, cao đẹp hơn ở trên đời.

Nguyễn Tuân với tài năng nghệ thuật tương phản với bút pháp tả thực và lãng mạn đan xen, sự sắc sảo điêu luyện của ngòi bút đã khắc họa con người và cảnh vật chi tiết, tỉ mỉ gây ấn tượng sâu sắc. Nguyễn Tuân phải là một con người yêu mến và trân trọng tài năng, cái đẹp vô cùng mới có thể viết được truyện ngắn “Chữ người tử tù” với sự hiện thân của hai con người có nhân cách cao đẹp như Huấn Cao và viên quản ngục hay đến thế.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Đặng Mỹ Duyên
01/10 22:23:13
+4đ tặng
 Nghị luận phân tích và đánh giá chủ đề của tác phẩm "Chữ Người Tử Tù"
 
Giới thiệu tác phẩm
 
“Chữ người tử tù” là một trong những tác phẩm nổi bật của nhà văn Nguyễn Tuân, được viết vào những năm 1940. Tác phẩm không chỉ là một câu chuyện về số phận bi thảm của người tử tù mà còn chứa đựng những triết lý sâu sắc về con người, tự do và nhân phẩm. Với ngòi bút tinh tế, Nguyễn Tuân đã khắc họa một bức tranh sinh động về cuộc sống, những khát khao cháy bỏng của con người trước những ràng buộc của số phận.
 
Phân tích chủ đề chính
 
Chủ đề nổi bật nhất của “Chữ người tử tù” là sự đấu tranh giữa con người và số phận. Nhân vật chính, Huấn Cao, là một người tử tù tài hoa, sở hữu một tài năng tuyệt vời trong nghệ thuật thư pháp. Tuy nhiên, cuộc đời của Huấn Cao lại bị định đoạt bởi những thế lực bên ngoài, khiến ông phải đối diện với cái chết. Điều này thể hiện rõ sự bi kịch của con người khi phải chịu đựng sự áp bức và sự bất công từ xã hội.
 
Trong tác phẩm, Nguyễn Tuân đã xây dựng hình ảnh Huấn Cao không chỉ như một tử tù mà còn là biểu tượng cho một tâm hồn nghệ sĩ cao đẹp. Dù bị giam cầm trong bốn bức tường lạnh lẽo, Huấn Cao vẫn không để mất đi lòng tự trọng và bản lĩnh của mình. Ông từ chối mọi sự khuất phục, vẫn kiên định giữ vững nhân phẩm. Qua nhân vật này, tác giả khẳng định rằng con người dù ở hoàn cảnh nào cũng có quyền tự do, có quyền sống với bản ngã của mình.
 
Một chủ đề khác không kém phần quan trọng trong tác phẩm là lòng trân trọng nghệ thuật và giá trị văn hóa. Huấn Cao, với tài năng thư pháp của mình, đã thể hiện một tình yêu mãnh liệt với nghệ thuật. Khi thầy quản ngục, người cũng bị cuốn hút bởi tài năng của Huấn Cao, đã xin ông viết chữ cho mình, điều đó không chỉ cho thấy sự tôn trọng đối với nghệ thuật mà còn thể hiện khát khao làm người của con người trước những ràng buộc của xã hội.
 
Đánh giá tác phẩm
 
Tác phẩm “Chữ người tử tù” không chỉ đơn thuần là một câu chuyện về người tử tù mà còn là một tác phẩm giàu ý nghĩa triết lý và nhân văn. Qua những câu chữ sắc sảo, Nguyễn Tuân đã khéo léo lồng ghép những suy tư sâu sắc về nhân phẩm, tự do và giá trị của cuộc sống. 
 
Nhà văn đã dùng ngòi bút của mình để khơi gợi lên những cảm xúc mạnh mẽ trong lòng người đọc. Câu chuyện của Huấn Cao không chỉ khiến người ta cảm thấy tiếc nuối cho số phận của ông mà còn khiến mỗi người phải suy ngẫm về chính bản thân, về ý nghĩa của tự do và cuộc sống. Tác phẩm chính là tiếng nói mạnh mẽ phản ánh sự đấu tranh không ngừng nghỉ của con người trong cuộc sống.
 
Kết luận
 
“Chữ người tử tù” là một tác phẩm văn học xuất sắc, không chỉ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc mà còn truyền tải những thông điệp nhân văn mạnh mẽ về số phận, nhân phẩm và nghệ thuật. Qua câu chuyện của Huấn Cao, Nguyễn Tuân đã khẳng định giá trị của con người và sức mạnh của nghệ thuật trong cuộc sống, dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất. Tác phẩm là một lời nhắc nhở về sự cần thiết phải trân trọng tự do, nhân phẩm và giá trị của chính mình, dù cho cuộc sống có gian nan đến đâu.
Đặng Mỹ Duyên
Chấm nhé ❤️

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×