Hai đoạn trích trên, dù thuộc về hai tác phẩm khác nhau, hai thời đại khác nhau, nhưng lại cùng chung một chủ đề lớn: số phận của những đứa trẻ bất hạnh. Qua lời kể của Lụm trong "Lụm" và những suy nghĩ của Ninh trong "Từ ngẫu mẹ chết", chúng ta cảm nhận được sâu sắc nỗi đau, sự cô đơn và những khát khao giản dị của những đứa trẻ mồ côi, thiếu thốn tình yêu thương. Thứ nhất, cả hai đoạn trích đều sử dụng ngôn ngữ đặc trưng của trẻ em. Ở Lụm, ngôn ngữ mộc mạc, hồn nhiên, pha chút ngây thơ của tuổi thơ. Cậu bé dùng những từ ngữ đơn giản, những câu hỏi ngây ngô để thể hiện nỗi buồn, sự cô đơn của mình. Còn ở Ninh, ngôn ngữ mang đậm chất dân dã, với những từ ngữ địa phương, những câu nói ngắt quãng, thể hiện sự ngây thơ, vụng về của một đứa trẻ mới lớn. Thứ hai, cả hai nhân vật đều thể hiện một tình yêu thương mãnh liệt dành cho người thân. Lụm nhớ về mẹ với một nỗi nhớ da diết, cậu bé luôn miệng hỏi về mẹ, mong muốn được gặp lại mẹ. Còn Ninh, dù không nói ra bằng lời nhưng qua những hành động, những suy nghĩ của mình, ta cảm nhận được tình yêu sâu sắc mà cậu dành cho mẹ. Thứ ba, cả hai đoạn trích đều khắc họa một bức tranh xã hội đầy bất công. Lụm là một đứa trẻ bị bỏ rơi, sống lang thang, không có một mái ấm thực sự. Còn Ninh, sau khi mẹ mất, phải đối mặt với cuộc sống khó khăn, thiếu thốn. Qua số phận của hai nhân vật, chúng ta thấy được sự tàn nhẫn của cuộc sống, sự bất lực của những con người nhỏ bé trước những biến cố của cuộc đời. Tuy nhiên, giữa hai đoạn trích cũng có những điểm khác biệt. Nếu như Lụm còn giữ được sự hồn nhiên, trong sáng của tuổi thơ thì Ninh đã sớm phải đối mặt với những mất mát, đau thương, khiến cậu trở nên già dặn trước tuổi. Ngôn ngữ của Lụm đơn giản, dễ hiểu hơn so với ngôn ngữ của Ninh, điều này có thể giải thích bởi sự khác biệt về lứa tuổi và hoàn cảnh sống của hai nhân vật.