Anh/chị hãy viết một bài văn (khoảng 500 chữ) so sánh, đánh giá nét đặc sắc về nội dung, nghệ thuật của hai đoạn trích sau.Từ đó nhận xét về phong cách nghệ thuật của hai tác giả (chỉ ra và phân tích 2 điểm giống và 3 điểm khác)
Anh/chị hãy viết một bài văn (khoảng 500 chữ) so sánh, đánh giá nét đặc sắc về nội dung, nghệ thuật của hai đoạn trích sau.Từ đó nhận xét về phong cách nghệ thuật của hai tác giả ( chỉ ra và phân tích 2 điểm giống và 3 điểm khác) "Hắn vừa đi vừa chửi. Bao giờ cũng thế, cứ rượu xong là hắn chửi. Bắt đầu chửi trời, có hề gì? Trời có của riêng nhà nào? Rồi hắn chửi đời. Thế cũng chẳng sao: Đời là tất cả nhưng cũng chẳng là ai. Tức mình hắn chửi ngay tất cả làng Vũ Đại. Nhưng cả làng Vũ Đại ai cũng nhủ: “Chắc nó trừ mình ra!”. Không ai lên tiếng cả. Tức thật! Ồ thế này thì tức thật! Tức chết đi được mất! Đã thế, hắn phải chửi cha đứa nào không chửi nhau với hắn. Nhưng cũng không ai ra điều. Mẹ kiếp! Thế thì có phí rượu không? Thế thì có khổ hắn không? Không biết đứa chết mẹ nào đẻ ra thân hắn cho hắn khổ đến nông nỗi này! A ha! Phải đấy hắn cứ thế mà chửi, hắn chửi đứa chết mẹ nào đẻ ra thân hắn, đẻ ra cái thằng Chí Phèo? Mà có trời biết! Hắn không biết, cả làng Vũ Đại cũng không ai biết.Một anh đi thả ống lươn, một buổi sáng tinh sương đã thấy hắn trần truồng và xám ngắt trong cái váy đụp để bên một lò gạch bỏ không, anh ta rước lấy và đem cho một người đàn bà góa mù. Người đàn bà góa mù này bán hắn cho một bác phó cối không con và khi bác phó cối này chết thì hắn bơ vơ, hết đi ở cho nhà này lại đi ở cho nhà nọ.[...]Hắn về hôm trước, hôm sau đã thấy ngồi ở chợ uống rượu với thịt chó suốt từ trưa đến xế chiều. Rồi say khướt, hắn xách một cái vỏ chai đến cổng nhà bá Kiến, gọi tận tên tục ra mà chửi. [...]- Ối làng nước ơi! Cứu tôi với... Ối làng nước ôi! Bố con thằng bá Kiến nó đâm chết tôi! Thằng lý Cường nó đâm chết tôi rồi, làng nước ôi!...Và họ thấy Chí Phèo lăn lộn dưới đất, vừa kêu vừa lấy mảnh chai cào vào mặt. Máu ra loe loét trông gớm quá! Mấy con chó xông vào quanh hắn, sủa rất hăng. Lý Cường hơi tái mặt, đứng nhìn mà cười nhạt, cười khinh bỉ. Hừ! Ngỡ là gì, chẳng hoá ra nằm ăn vạ! Thì ra hắn định đến đây nằm vạ!" (Trích "Chí Phèo - Nam Cao,2/1941)
"Hơn chục năm trước, người ta thấy Cún ở 1 cái cống bên con sông đào ngoại ô thành phố. Con sông đen ngòm nước thải, đầy rác, giấy vụn và những đám bèo Tây lá đầy bụi bặm. Cái cống xi-măng vỡ nằm ngang con đường đất nhỏ, hứng gió cả ở bên phía bờ sông, cả ở bên phía cánh đồng. Cún nằm trong đống tả rách hôi hám, cả đầu cả chân tím ngắt vì gió. Chẳng hiểu sao Cún không chết ngay khi ấy? Chắc vì lão Hạ. Nếu Cún không gặp lão Hạ, chắc Cún đã chết ngay rồi.[...]Đứa bé này thật cũng chưa phải là người, nó kỳ hình dị dạng, đầu nó to tướng, hai chân hai tay mềm oặt như chẳng có xương, chỉ hơi lệch trọng tâm là người nó ngả kềnh ra đất. Điều kỳ lạ là Cún có khuôn mặt đẹp lạ lùng.Cún ở cùng lão Hạ. Cún không chết bởi nó có 2 khả năng kỳ quặc. Một là đôi mắt, đôi mắt của nó làm cho tất cả mọi người chung quanh đều sợ hãi. Họ đi qua Cún mà mà không bỏ 1 đồng hào vào cái nón rách thì không an lòng. Ánh mắt Cún ám ảnh họ, hành hạ họ suốt đêm ngày.[...]Lão Hạ đâm qúy thằng bé tàn tật. Có nó, lão kiếm tiền được dễ dàng hơn. Lão mang thằng bé đi khắp đó đây kiếm ăn. Chỉ trong 1 hội Phủ Giày, lão kiếm được bằng mấy năm lão đi ăn xin 1 mình. Cách làm của lão thật đơn giãn. Lão cứ đặt Cún nằm ngửa 1 chỗ với cái nón mê giữa đám đông người. Thế là xong chuyện. Cún sẽ cựa quậy và mắt nó sẽ làm việc, mắt nó sẽ hỏi mọi người, - Này ông, này bà! Ông bà là người, hãy nghĩ đến tôi là kẻ chưa được thành người... Lão Hạ nấp ở đâu đấy, khi thấy nón đã khá tiền thì ra thu về. Thỉnh thoảng lão đút cho Cún mấy miếng bánh đúc ngô tựa như người ta đút cho những con gà mang bán ở chợ. (Trích "Cún" - Nguyễn Huy Thiệp) - Nam Cao (1915/1917 - 1951), tên thật là Trần Hữu Tri. Ông để lại khối lượng tác phẩm lớn với nhiều thể loại truyện ngắn, tiểu thuyết, kịch, truyện ký như các tác phẩm : "Lão Hạc", "Chí Phèo ","Giăng sáng",... Ông đề cao tư tưởng con người, quan tâm tới đời sống tinh thần của con người, luôn hứng thú khám phá "con người trong con người" +Chí Phèo được tác giả viết nên dựa trên cơ sở người thật việc thật. Đó là làng Đại Hoàng - quê hương của nhà văn Nam Cao. Dựa trên cơ sở đó, Nam Cao hư cấu, sáng tạo nên câu chuyện về cuộc đời của Chí Phèo ( một người lương thiện nhưng bị Bá Kiến đẩy vào tù sau đó biến chất), tạo nên một bức tranh hiện thực sinh động về xã hội nông thôn Việt Nam trước Cách mạng tháng 8. -Nguyễn Huy Thiệp - "hiện tượng văn học" đầy mới lạ và nổi bật trong nền văn học Việt Nam giai đoạn cuối thế kỉ XX. Viết về những số phận khổ đau, Nguyễn Huy Thiệp không chỉ nêu lên một vấn đề riêng tư, nhỏ bé của con người, không chỉ khám phá những gì sâu kín thuộc về con người, mà ông còn muốn nhấn mạnh mối quan hệ cá nhân và cộng đồng, tha thiết kêu gọi sự yêu thương và chia sẻ từ cộng đồng đối với những mảnh đời bất hạnh.
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
So sánh, đánh giá nét đặc sắc về nội dung, nghệ thuật của hai đoạn trích "Chí Phèo" của Nam Cao và "Cún" của Nguyễn Huy Thiệp
Hai đoạn trích "Chí Phèo" của Nam Cao và "Cún" của Nguyễn Huy Thiệp đều mang đậm nét hiện thực, phản ánh những mảnh đời bất hạnh và đau khổ trong xã hội. Tuy nhiên, chúng lại thể hiện sự khác biệt rõ rệt trong cách thức xây dựng nhân vật và phong cách nghệ thuật của từng tác giả.
Nét giống nhau đầu tiên giữa hai đoạn trích là sự hiện diện của những số phận khổ đau. Trong "Chí Phèo", nhân vật Chí Phèo là hình ảnh tiêu biểu cho những người nông dân bị áp bức, biến chất do sự bất công của xã hội phong kiến. Hắn sống trong tủi nhục, chỉ còn lại tiếng chửi và những cơn say. Tương tự, trong "Cún", nhân vật Cún cũng mang một cuộc đời bất hạnh, phải sống trong sự ghẻ lạnh của xã hội với thân phận tàn tật, không được xem là con người thực sự. Hai nhân vật này đều đại diện cho những mảnh đời không may mắn, bị xã hội ruồng rẫy.
Điểm giống nhau thứ hai là cả hai tác giả đều sử dụng ngôn ngữ sắc sảo và biểu cảm để thể hiện nội tâm nhân vật. Nam Cao với lối viết tự sự, miêu tả chân thực về cuộc đời của Chí Phèo, giúp người đọc cảm nhận được nỗi cô đơn, tuyệt vọng của hắn. Trong khi đó, Nguyễn Huy Thiệp lại dùng ngôn ngữ ẩn dụ và biểu tượng để tạo ra một bức tranh vừa hiện thực vừa ám ảnh về số phận của Cún, khiến người đọc phải suy ngẫm về sự tồn tại của những kẻ yếu đuối trong xã hội.
Tuy nhiên, điểm khác biệt thứ nhất giữa hai tác giả nằm ở cách tiếp cận nhân vật. Nam Cao sử dụng lối kể theo hướng tâm lý, đi sâu vào thế giới nội tâm và cảm xúc của Chí Phèo. Hắn không chỉ chửi mà còn thể hiện nỗi đau và sự bế tắc trong cuộc đời, từ đó tạo nên một hình ảnh đầy bi kịch. Ngược lại, Nguyễn Huy Thiệp lại xây dựng nhân vật Cún từ góc nhìn hiện thực và sắc nét, chú trọng đến hoàn cảnh xung quanh, tạo cảm giác gần gũi và thân thuộc với đời sống thường nhật của người dân.
Điểm khác biệt thứ hai là phong cách nghệ thuật. Nam Cao thường hướng tới việc phản ánh xã hội qua hình tượng con người trong các tác phẩm của mình. Ông kết hợp giữa hiện thực và nghệ thuật, dùng nhân vật để chỉ trích những bất công xã hội. Ngược lại, Nguyễn Huy Thiệp mang tới một cái nhìn hiện đại hơn, lồng ghép giữa đời sống cá nhân và vấn đề xã hội. Ông không chỉ phê phán mà còn đưa ra lời kêu gọi nhân văn, nhấn mạnh đến tình người trong bối cảnh xã hội đầy khó khăn.
Điểm khác biệt thứ ba là sự phát triển nhân vật. Trong "Chí Phèo", Nam Cao cho thấy quá trình biến chất của một con người lương thiện trở thành kẻ sống trong tội lỗi, làm nổi bật sự tha hóa của con người trong xã hội phong kiến. Trong khi đó, nhân vật Cún dù mang trong mình sự tàn tật, nhưng vẫn có sức mạnh và hy vọng tồn tại qua ánh mắt, là hình ảnh phản ánh nỗi khát khao sống và được yêu thương. Sự khác biệt này không chỉ thể hiện ở tính cách mà còn ở tinh thần sống của mỗi nhân vật.
Nhìn chung, hai tác giả đều thành công trong việc khắc họa những mảnh đời bất hạnh và phê phán xã hội, nhưng với những phong cách và phương pháp thể hiện khác nhau. Nam Cao với lối viết sâu sắc, bi kịch đã để lại dấu ấn về thân phận con người trong xã hội cũ, trong khi Nguyễn Huy Thiệp lại mang đến một cái nhìn hiện đại, nhân văn hơn về số phận con người trong xã hội mới.
Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời
(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi. Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ