LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Hãy viết bài văn trải nghiệm kể về người bà yêu quý của mình (khoảng 3 mặt giấy)

Hãy viết bài văn trải nghiệm kể về người bà yêu quý của mình.Viết khoảng 3 mặt.
1 trả lời
Hỏi chi tiết
28
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
**Bài văn trải nghiệm về người bà yêu quý**

Trong cuộc đời mỗi người, chắc hẳn ai cũng có những kỷ niệm đẹp về những người gần gũi nhất với mình. Đối với tôi, người đó không ai khác chính là bà nội - người bà yêu quý của tôi. Bà không chỉ là một phần ký ức ngọt ngào trong cuộc sống của tôi, mà còn là nguồn động viên, là chỗ dựa vững chắc trong những lúc khó khăn. Tôi muốn chia sẻ với các bạn những kỷ niệm đáng nhớ mà tôi đã trải qua bên bà.

Từ thời thơ ấu, tôi đã sống cùng bà nội trong một căn nhà nhỏ, nằm giữa cánh đồng xanh ngát. Mỗi buổi sáng, khi ánh bình minh ló rạng, tiếng chim hót líu lo vang lên, bà thường gọi tôi dậy để cùng nhau đi ra vườn. Vườn hoa của bà thật rực rỡ với đủ loại hoa, từ những bông hoa cúc vàng tươi, hoa hồng đỏ thắm đến những cụm hoa nhài trắng muốt. Bà thường bảo tôi: “Hoa phải được chăm sóc như tình yêu thương, nếu không sẽ héo úa.” Tôi thấy thích vô cùng, thường xuyên giúp bà tưới cây, vun trồng những mầm xanh. Đó là những buổi sáng tuyệt vời, khi chúng tôi cùng nhau ngắm sắc hoa và tận hưởng không khí trong lành của buổi sớm mai.

Bà nội của tôi là một người phụ nữ giản dị nhưng rất thông minh và có kiến thức. Bà thường kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích, nhưng không chỉ là những câu chuyện đơn giản mà còn chứa đựng những bài học quý báu. Mỗi lần nghe bà kể, tôi lại tưởng tượng ra những thế giới huyền ảo, những nhân vật sống động. Sau những câu chuyện, bà luôn nhắc nhở tôi về việc sống tốt, biết yêu thương và chia sẻ với mọi người xung quanh. Tôi cảm thấy những lúc ngồi bên bà như được hòa mình vào kho tàng tri thức phong phú của bà, đó là những trải nghiệm không thể nào quên.

Một kỷ niệm sâu sắc mà tôi nhớ mãi là lần bà bị ốm. Hôm đó, tôi vừa học về cái lạnh đầu mùa, vừa lo lắng cho bà. Thấy bà nằm trên giường, gương mặt bà phờ phạc, tôi đã không ngần ngại chạy xuống bếp nấu một bát cháo. Tôi biết bà rất thích ăn cháo gà, chỉ cần có cháo là bà sẽ khỏe lại ngay. Khi bát cháo được dọn lên, tôi thấy ánh mắt bà ánh lên niềm vui và hạnh phúc. Bà nói: “Cháu nội của bà giỏi quá, bà thấy ấm lòng lắm.” Lúc đó, tôi cảm nhận được tình yêu thương giữa hai bà cháu mạnh mẽ đến nhường nào. Từ chiếc lá nhỏ bé cho đến cái nhìn trìu mến của bà, tất cả đều khiến tôi nhận ra rằng cuộc sống này thật đáng quý và tình thân cảm là điều quan trọng nhất.

Thời gian thấm thoát trôi qua, giờ đây tôi đã lớn, đã có những hoài bão riêng. Nhưng trong trái tim tôi, hình ảnh của bà vẫn hiện diện rõ ràng, không bao giờ phai mờ. Bà đã từng nói với tôi rằng: “Dù có đi đâu, làm gì, cũng hãy nhớ về cội nguồn, về gia đình, và về những kỷ niệm đẹp.” Những lời bà nói như một ngọn đèn soi sáng con đường tôi đang đi.

Khi tôi gặp khó khăn trong học tập hay cuộc sống, tôi thường nghĩ đến bà và những bài học mà bà đã dạy. Sự kiên nhẫn, lòng yêu thương và sự chân thành là những điều tôi học được từ bà, và tôi nguyện sẽ giữ mãi trong tim. Mỗi lần trở về quê, được thấy bà vui cười bên mâm cơm, tôi thấy cuộc sống của mình thật ý nghĩa. Bà luôn nấu cho tôi những món ăn mà tôi thích nhất, đồng thời nhắc nhở tôi về việc chăm sóc bản thân và yêu thương mọi người.

Bà nội là người đã làm cho cuộc đời tôi thêm sắc màu, là người thầy đầu tiên dạy tôi về tình yêu thương và sự cao đẹp của cuộc sống. Tôi tự hào và biết ơn vì có bà trong cuộc đời mình. Dù thời gian có trôi qua, bà mãi mãi sẽ là người bà yêu quý nhất trong trái tim tôi. Mỗi kỷ niệm bên bà đều là những viên ngọc quý giá mà tôi sẽ gìn giữ đến suốt cuộc đời.
0
0
NqowThiee
11/10 18:13:13
+5đ tặng

Trong đời này, ai chẳng có một người bà. Và tôi cũng vậy, ngoài tình yêu thương mà bố mẹ dành cho, tôi còn được sống trong tình thương yêu trìu mến của bà. Vì điều kiện gia đình, tôi phải chuyển nhà, không được ở bên bà nhưng hình ảnh bà luôn khắc sâu trong trái tim tôi.

Bà tôi năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Tóc bà trắng như những bà tiên trong các câu chuyện cổ tích. Lưng bà còng lắm rồi. Làn da nhăn nheo với nhiều chỗ có chấm đồi mồi. Bà đã hi sinh cả tuổi xuân, tần tảo, bươn chải, thức khuya dậy sớm nuôi nấng mẹ và các dì tôi. Đôi mắt bà không còn tinh tường như trước nhưng cái nhìn thì vẫn như ngày nào: trìu mến và nhân hậu. Đôi bàn tay thô ráp, chai sần bởi suốt đời lặn lội, vất vả kiếm cơm áo cho các con. Ngày còn thơ bé, tôi được sống trong vòng tay yêu thương vô bờ bến của bà. Đêm nào tôi cũng chìm trong giấc ngủ êm đềm nhờ những câu chuyện cổ tích bà kể.

Sáng sớm, bà gọi tôi dậy đi học. Lời gọi: "Cháu ơi, dậy đi nào, đã đến giờ đi học rồi" luôn làm tôi tỉnh táo sau giấc ngủ dài. Bà dắt tay, đưa tôi đến trường. Chờ cho cánh cổng trường khép hẳn, bà mới an tâm ra về. Chiều chiều, vẫn cái dáng đi lặng lẽ ấy, bà đưa tôi trở về nhà. Mỗi khi ở cạnh bà, tôi cảm thấy ấm áp vô cùng.

Có lần bị ngã, tôi đã nằm ăn vạ rất lâu. Bà lấy con lật đật và bảo: "Con lật đật luôn biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Cháu của bà cũng vậy, đúng không nào? Cháu được như con lật đật là bà rất vui". Nghe lời bà, tôi nín khóc và tự đứng dậy. Bà cười móm mém: "Cháu ngoan lắm, lại đây bà phủi đất cho nào".

Những hôm học khuya, buồn ngủ quá, tôi gục luôn xuống bàn thiếp đi. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang đắp chăn, nằm trên giường. Trên bàn học, đèn đã tắt từ lúc nào, sách vở được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Bà đã bế tôi lên giường, xếp lại sách vở cho tôi. Bà luôn chăm lo việc nhà. Mẹ tôi không muốn bà làm, sợ bà mệt nhưng bà không nghe. Tôi mong mình lớn thật nhanh để đỡ đần cho bà nhưng nhiều khi, tôi lại ước ao thời gian trôi thật chậm để tôi mãi mãi nằm trong vòng tay yêu thương của bà. Bà rất vui tính, thường kể cho cả nhà nghe những chuyện hài hước. Bà cũng luôn sẵn sàng giúp đỡ hàng xóm, vì vậy, ai cũng yêu quý bà. Bà yêu thương tôi nhưng không nuông chiều. Có lần, tôi không nghe lời bà. Cả tuần, bà không nói với tôi một câu nào. Sang tuần sau, bà gọi tôi vào phòng, giảng giải cho tôi biết đâu là điều hay lẽ phải. Tôi cảm thấy ăn năn, xấu hổ vì để bà buồn. Sau chuyện đó, tôi tự hứa với mình, không bao giờ được phụ công lao tình cảm của bà. Bà thích chăm sóc cây cảnh, Sáng sáng, bà dậy sớm tưới cây trên sân thượng. Những chồi non, nụ hoa không phụ công chăm sóc của bà, luôn tưng bừng khoe sắc thắm. Những lúc rảnh rỗi, bà ngồi ngắm không biết chán những cái cây đang dần dần lớn lên. Tối tối, khi đi ngủ, bà thường kể chuyện cho tôi. Nghe các câu chuyện của bà, tôi như được hóa thân vào các nhân vật, khi thì là cô Tấm dịu hiền, khi lại là cô tiên tốt bụng.

Bà mua cho tôi rất nhiều sách, nhờ đó kiến thức của tôi được rộng mở hơn. Giờ đây, khi Hà Nội vào đông lạnh giá, ở nơi xa, tôi luôn lo bà có mặc đủ ấm không, bà ngủ có ngon giấc không. Tôi mong bà sống mãi bên tôi. Bà ơi, cháu yêu bà nhất trên thế gian này. Bà là người bà tuyệt vời nhất.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Ngữ văn Lớp 6 mới nhất
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 6 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư