Tâm trạng của Thúy Kiều sau khi trở về khuê phòng trong "Truyện Kiều" của Nguyễn Du là một bức tranh sâu sắc về nỗi đau, sự mất mát và cảm xúc dằn vặt. Sau những biến cố lớn trong cuộc đời, từ cuộc sống sung sướng bên gia đình đến cảnh lầm than khi bị bán làm gái lầu xanh, Kiều trở về khuê phòng nhưng tâm hồn cô lại trĩu nặng nỗi u uất.
Trong không gian yên tĩnh của khuê phòng, Kiều cảm thấy cô đơn và lạc lõng. Nỗi nhớ quê hương, gia đình và những kỷ niệm đẹp đẽ như một cơn sóng dâng trào, khiến tâm trạng cô thêm phần bi thương. Cảm giác bị đứt đoạn với cuộc sống bình yên trước đây khiến Kiều rơi vào trạng thái trầm tư, suy nghĩ về số phận hẩm hiu của mình. Sự hoài niệm về tình yêu với Kim Trọng và nỗi âu lo về tương lai không rõ ràng khiến Kiều như một chiếc lá bị cuốn trôi giữa dòng đời.
Đặc biệt, Kiều có cảm giác tội lỗi khi nghĩ về gia đình, nhất là cha mẹ, khi mà bản thân cô lại không thể thực hiện trách nhiệm của một người con. Tâm trạng ấy được Nguyễn Du thể hiện một cách tinh tế qua những câu thơ chứa đựng nỗi buồn và sự trăn trở của Kiều. Chính sự dằn vặt nội tâm ấy đã khắc họa rõ nét tâm hồn nhạy cảm và cao đẹp của Kiều, đồng thời phản ánh một thực tại phũ phàng của người phụ nữ trong xã hội phong kiến.
Tóm lại, tâm trạng của Thúy Kiều sau khi trở về khuê phòng không chỉ đơn thuần là nỗi buồn, mà còn là một cuộc đấu tranh nội tâm giữa khao khát tự do, tình yêu và những ràng buộc xã hội. Nỗi đau của Kiều trở thành tiếng nói của những kiếp người chịu nhiều bất hạnh, thể hiện sâu sắc tấm lòng nhân đạo của Nguyễn Du đối với số phận phụ nữ trong xã hội xưa.