Liệt kê hai lời độc thoại của ông Giuốc-đanh trong đoạn trích? Nêu xung đột chính trong đoạn trích? Qua đoạn trích, em thấy ông Giuốc- đanh là người thế nào?
Đề 2: Đọc đoạn trích sau: [...] Phó may, Thợ phụ mang bộ lễ phục của ông Giuốc-đanh đến. Ông Giuốc-đanh, Gia nhân ÔNG GIUỐC ĐANH: A! Bác đã tới đấy à? Tôi đang sắp phát khùng lên vì bác đây. PHÓ MAY: Tôi không làm sao đến sớm hơn được, ấy là tôi đã cho hai chục chú thợ phụ xúm lại bộ lễ phục của ngài đấy. ÔNG GIUỐC ĐANH: Đôi bít tất lụa bác gửi đến cho tôi chật quá, tôi khổ sở vô cùng mới xỏ chân vào được và đã đứt mất hai mắt rồi. PHÓ MAY: Rồi nó giãn ra thì lại rộng quá ấy chứ. ÔNG GIUỐC ĐANH: Phải, nếu tôi cứ làm đứt mãi các mắt thì sẽ rộng thật. Lại đôi giày bác bảo đóng cho tôi làm tôi đau chân ghê gớm. PHÓ MAY: Thưa ngài, đâu có. ÔNG GIUỐC ĐANH: Đâu có là thế nào! PHÓ MAY: Không, đôi giày không làm ngài đau đâu mà. ÔNG GIUỐC ĐANH: Tôi, tôi bảo là nó làm tôi đau. PHÓ MAY: Ngài cứ tưởng tượng ra thế. ÔNG GIUỐC ĐANH: Tôi tưởng tượng ra thế vì tôi thấy thế. Bác này lí luận hay nhỉ! PHÓ MAY: Thưa, đây là bộ lễ phục đẹp nhất triều đình và may vừa mắt nhất. Sáng chế ra được một bộ lễ phục trang nghiêm mà không phải màu đen thật là tuyệt tác. Tôi thách các thợ giỏi nhất mà làm nổi đấy. ÔNG GIUỐC ĐANH: Thế này là thế nào? Bác may hoa ngược mất rồi! PHÓ MAY: Nào ngài có bảo là ngài muốn may xuôi hoa đâu! ÔNG GIUỐC ĐANH: Lại cần phải bảo may hoa xuôi ư? PHÓ MAY: Vâng, phải bảo chứ. Vì những người quý phái đều mặc như thế cả. ÔNG GIUỐC ĐANH: Những người quý phái mặc áo ngược hoa ư? PHÓ MAY: Thưa ngài, vâng. ÔNG GIUỐC ĐANH: Ồ! Thế thì bộ áo này may được đấy. PHÓ MAY: Nếu ngài muốn thì tôi sẽ xin may hoa xuôi lại thôi mà. ÔNG GIUỐC ĐANH: Không, không PHÓ MAY: Xin ngài cứ việc bảo. ÔNG GIUỐC ĐANH: Bác may thế này được rồi. Bác cho rằng tôi mặc áo này có vừa vặn không? PHÓ MAY: Còn phải nói! Tôi đố hoạ sĩ nào lấy bút mà vẽ hầu ngài bộ áo vừa khít hơn được. Ở nhà tôi có một chú thợ phụ may quần cộc thì tài nhất thiên hạ; và một chú khác là anh hùng của thời đại về may áo chẽn đấy. ÔNG GIUỐC ĐANH: Bộ tóc giả và lông đính mũ có được chững chạc không? PHÓ MAY: Chững chạc tuốt!ÔNG GIUỐC ĐANH: (nhìn áo của bác phó may) Ô kìa, bác phó! Vải này là thứ hàng tôi đưa bác may bộ lễ phục trước của tôi đây mà. Tôi nhận ra đúng nó rồi. PHÓ MAY: Chẳng là thứ hàng đẹp quá nên tôi đã gạn lại một áo để mặc. ÔNG GIUỐC ĐANH: Đành là đẹp, nhưng đáng lẽ đừng gạn vào áo của tôi mới phải. PHÓ MAY: Mời ngài mặc thử bộ lễ phục chứ ạ? ÔNG GIUỐC ĐANH: Ừ, đưa đây tôi. PHÓ MAY: Khoan đã, không thể mặc như thế được. Thứ áo này phải mặc đúng thể thức, tôi có đem người đến để mặc hầu ngài theo nhịp điệu. Ớ này! Vào đây, các chú. Các chú hãy mặc bộ lễ phục này hầu ngài theo cách thức mặc cho các nhà quý phái. Bốn chú thợ phụ ra, hai chú cở tuột quần cộc của ông Giuốc-đanh mặc lúc tập kiểm vừa rồi, hai chú thì lột áo ngắn rồi họ mặc bộ lễ phục mới vào cho ông. Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục xong, đi đi lại lại giữa đám thợ, phô áo mới cho họ xem có được không. Cởi áo, mặc áo, chân bước, miệng nói, tất cả đều theo nhịp của dàn nhạc. THỢ PHỤ: Bẩm ông lớn, xin ông lớn ban cho anh em ít tiền uống rượu. ÔNG GIUỐC ĐANH: Anh gọi ta là gì? THỢ PHỤ: Bẩm “ông lớn” ạ. ÔNG GIUỐC ĐANH: Ông lớn ư? Ấy đấy, ăn mặc theo lối quý phái thì thế đấy! Còn cứ bo bo giữ kiểu áo quần bình trưởng giả thì đời nào được gọi là “ông lớn”. Đây, ta thưởng về tiếng “ông lớn” đây này! THỢ PHỤ: Bẩm cụ lớn, anh em chúng tôi đội ơn cụ lớn lắm lắm> ÔNG GIUỐC ĐANH: “Cụ lớn”, ồ, ồ, cụ lớn! Chú mày thong thả tí đã. Cái tiếng “cụ lớn” đáng thưởng lắm. “Cụ lớn” không phải là một tiếng tầm thường đâu nhé. Này, cụ lớn thưởng cho các chú đây. THỢ PHỤ: Dạ bẩm đức ông, anh em chúng tôi sẽ đi uống rượu chúc sức khỏe đức ông. ÔNG GIUỐC ĐANH: Lại “đức ông” nữa! Hà hà! Hà hà! Các chú hãy đợi tí, đừng đi vội. Ta Là đức ông kia mà! (nói riêng) Của đáng tội, nếu nó tôn ta lên bậc tướng công, thì nó sẽ được cả túi tiền mất. Đây nữa này, thưởng cho các chú về tiếng “đức ông” đấy nhé. THỢ PHỤ: Dạ cầm đức ông, anh em chúng tôi xin bái tạ ơn người. ÔNG GIUỐC ĐANH: (nói riêng) Nó như thế là phải chăng, nếu không ta đến mất tong cả tiền cho nó thôi. Bốn người thợ phụ vui mừng nhảy múa. (Trích “Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục”, Tuyển tập kịch Mô-li-e, NXB Sân khấu, 1994).Thực hiện yêu cầu: Câu 1. Liệt kê hai lời độc thoại của ông Giuốc-đanh trong đoạn trích. Câu 2. Nêu xung đột chính trong đoạn trích. Câu 3. Qua đoạn trích, em thấy ông Giuốc- đanh là người thế nào? Câu 4. Hãy phân tích một số đặc điểm hài kịch thể hiện rõ ở văn bản trên. Câu 5. Thông điệp chính của đoạn trích là gì? Thông điệp ấy có ý nghĩa như thế nào đối với cuộc sống hôm nay?
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).