Lúc ấy, tôi đang đi trên phố. Một người ăn xin già lọm khọm đứng ngay trước mặt tôi.
Đôi mắt ông lão đỏ đọc và giàn giụa nước mắt. Đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi thảm hại... Chao ôi! Cảnh nghèo đói đã gặm nát con người đau khổ kia thành xấu xí biết nhường nào!
Ông già chìa trước mặt tôi bàn tay sưng húp, bẩn thỉu. Ông rên rỉ cầu xin cứu giúp.
Tôi lục tìm hết túi nọ túi kia, không có tiền, không có đồng hồ, không có cả một chiếc khăn tay. Trên người tôi chẳng có tài sản gì.
Người ăn xin vẫn đợi tôi. Tay vẫn chìa ra, run lẩy bẩy.
Tôi chẳng biết làm cách nào. Tôi nắm chặt lấy bàn tay run rẩy kia:
- Ông đừng giận cháu, cháu không có gì để cho ông cả.
Người ăn xin nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt ướt đẫm. Đôi môi tái nhợt nở nụ cười và tay ông cũng xiết lấy tay tôi:
- Cháu ơi, cảm ơn cháu ! Như vậy là cháu đã cho lão rồi. - Ông lão nói bằng giọng khản đặc.
Khi ấy, tôi chợt hiểu rằng: cả tôi nữa, tôi cũng vừa nhận được chút gì của ông lão.
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Trong tác phẩm "Người ăn xin", nhân vật "tôi" là một nhân vật quan trọng, đại diện cho tâm trạng, cảm xúc và sự nhận thức của con người khi đối diện với những hoàn cảnh khó khăn trong xã hội. Dưới đây là một phân tích chi tiết về nhân vật "tôi":
### 1. **Bối cảnh và ý thức nhân văn:** - Nhân vật "tôi" xuất hiện trong một khung cảnh phố phường, nơi có người ăn xin - ông lão nghèo khổ. - Hành trình của "tôi" là một biểu tượng cho sự đối diện với nỗi đau và khổ cực của người khác trong xã hội. - Dù không có vật chất để cho, "tôi" vẫn thể hiện rõ sự đồng cảm và nhân ái đối với người ăn xin. Điều này cho thấy tâm hồn nhạy cảm và trái tim lớn của "tôi".
### 2. **Cảm xúc và phản ứng:** - Khi thấy người ăn xin, "tôi" cảm thấy xót xa cho số phận đau khổ của ông lão. Mô tả đôi mắt đỏ hoe, bờ môi tái nhợt của người ăn xin làm nổi bật sự tê tái và cô đơn của ông. - Mặc dù "tôi" không có gì để cho, nhưng cảm xúc ân hận và sự trăn trở về việc không thể giúp đỡ ông lão luôn hiện hữu. Sự chua xót trong tâm hồn được thể hiện qua câu nói: "Ông đừng giận cháu, cháu không có gì để cho ông cả."
### 3. **Sự nhận thức và ý nghĩa sâu xa:** - Thông điệp mà "tôi" nhận ra sau khi tiếp xúc với người ăn xin là dù không cho đi vật chất, nhưng trong cuộc gặp gỡ này, cả hai đã có sự cho và nhận về tinh thần. "Tôi" đã nhận ra rằng lòng biết ơn và tấm lòng của người ăn xin cũng là một món quà, giá trị hơn cả tài sản vật chất. - Sự chuyển biến từ trạng thái lo lắng, âu yếm sang nhận thức sâu sắc về sự đồng cảm và kết nối giữa người với người cho thấy nhân vật "tôi" có một sự trưởng thành về tâm hồn.
### 4. **Biểu tượng và triết lý sống:** - Nhân vật "tôi" biểu trưng cho một triết lý sống tích cực, rằng việc cho đi không nhất thiết phải là vật chất mà còn có thể là sự chia sẻ cảm xúc, biết ơn và con người. - Cuộc gặp gỡ giữa "tôi" và người ăn xin chính là một bài học đắt giá về lòng nhân ái, sự đồng cảm trong xã hội.
### **Kết luận:** Nhân vật "tôi" trong tác phẩm không chỉ đơn thuần là người chứng kiến nỗi khổ của người khác, mà còn là người trong cuộc, thể hiện rõ tính nhân văn và sự nhận thức sâu sắc về giá trị cuộc sống. Thông qua hình ảnh nhân vật này, tác giả đã gửi gắm một thông điệp mạnh mẽ về tình người và sự kết nối trong xã hội, một điều quan trọng không thể thiếu trong cuộc sống con người.
Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời
(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi. Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ