LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Hãy viết một đoạn văn chia sẻ cảm xúc của em sau khi đọc bài thơ Mẹ của Đỗ Trung Lai

Hãy viết một đoạn văn chia sẻ cảm xúc của em sau khi đọc bài thơ Mẹ của Đỗ Trung Lai ( đừng coppy mạng nha)
2 trả lời
Hỏi chi tiết
55
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Sau khi đọc bài thơ "Mẹ" của Đỗ Trung Lai, em cảm thấy như hòa mình vào những dòng chữ chứa đựng tình yêu thương sâu sắc và nỗi lòng của người con dành cho mẹ. Những hình ảnh giản dị nhưng đầy gợi nhớ về mẹ, từ đôi bàn tay lam lũ đến ánh mắt hiền từ, khiến em không khỏi chạnh lòng. Mẹ như một biểu tượng vĩ đại của tình thương, luôn cưu mang, dìu dắt chúng ta qua những khó khăn của cuộc sống. Bài thơ khiến em nhận ra rằng, trong từng khoảnh khắc, mẹ đều là nguồn động viên lớn lao, sự hy sinh thầm lặng và bền bỉ. Qua đó, em càng thêm trân trọng và yêu quý mẹ hơn, những người đã dành cả cuộc đời cho chúng ta mà không hề đòi hỏi. Tình cảm ấy không chỉ dừng lại ở những cảm xúc thống thiết mà còn là lời nhắc nhở về giá trị của gia đình, của những gì mà mẹ đã dành cho con cái. Thật sự, bài thơ là một bản tình ca đẹp về mẹ, khiến em suy nghĩ nhiều về những gì mình có và những gì mình cần làm để thể hiện lòng biết ơn đối với mẹ.
0
0
+4đ tặng
Đọc “Mẹ” của Đỗ Trung Lai, tôi cảm thấy rất xúc động trước tình mẹ. Đầu tiên, bài thơ là lời nói của người con trai muốn bày tỏ tình cảm của mình với mẹ. Tác giả so sánh và đối chiếu người mẹ với cây cau. Thể hiện điều này, những dòng thơ như “Lưng mẹ cong – Cau vẫn thẳng” và “Cau – ngọn xanh, mẹ – đầu trắng”, “Cau gần trời – mẹ gần đất” giúp người đọc dễ hiểu. Con biết thời gian trôi qua thì mẹ lại càng già đi. Trước hết, hình ảnh “Miếng cau khô – khô gầy như mẹ” khiến người đọc càng buồn, xót xa hơn khi nghĩ về mẹ mình. Và nhân vật người con trong bài viết rất trân trọng nó: “Tôi cầm nó trên tay – tôi không cầm được nước mắt”. Cuối bài, anh tự hỏi: “Không hiểu sao mẹ già rồi?” Một câu hỏi tu từ, dường như chính người con cũng đã biết trước câu trả lời. Chúng ta ngày càng nhận ra rằng mình không thể dừng được bánh xe tàn khốc của thời gian. Hình ảnh cuối bài thơ “Mây bay đi” gợi ý rằng tóc mẹ ngày càng bạc trắng, một ngày nào đó mẹ sẽ rời xa con cái. Bài thơ làm tôi rất cảm động về tình yêu thiêng liêng, chân thành giữa mẹ và con.
 

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
mít thúi
24/10 21:12:45
+3đ tặng
Bài thơ Mẹ là lời của người con, bộc lộ cảm xúc xót xa thương cảm khi thấy mẹ ngày một già đi, tuổi cao sức yếu, không còn khỏe mạnh minh mẫn như ngày xưa. Bao nỗi đắng cay, buồn vui cuộc đời của mẹ đều được miếng trầu cau chứng kiến. Nhà thơ Đỗ Trung Lai đã chọn hình ảnh cây cau để ví von so sánh với mẹ là một phát hiện khá tinh tế, nhiều biểu cảm, không chỉ về hình thể bên ngoài mà cả sự sâu lắng bấm đốt thời gian thân phận của một đời người. Mẹ thì bao mong mỏi nhưng rồi thời gian khắc nghiệt như một quy luật luân hồi muôn đời: “Lưng mẹ còng rồi - Cau thì vẫn thẳng” và “Cau - ngọn xanh rờn, Mẹ - đầu bạc trắng”. Hai sắc màu trái ngược nhau, hai hình dáng tương phản nhau tạo ra một ám ảnh cho tiếng thơ tiếng lòng quặn bao nỗi thắt khi “Cau gần với trời - Mẹ thì gần đất”. Chỉ qua hình ảnh miếng cau: “Một miếng cau khô - Khô gầy như mẹ” cũng đủ bao cảm thông héo hắt khi “Con nâng trên tay - Không cầm được lệ”. Hai chữ “nâng” và “cầm” đều chỉ động thái của tình cảm. Nếu “nâng” trang trọng kính trọng biết bao thì “cầm” lại nén bao đắng cay bấy nhiêu. Từng cặp biểu cảm được song hành tạo ra bao chất chứa, lời ít mà vọng xa. Chính đây cũng là sự vận động cảm xúc của bài thơ “Mẹ” dồn nén để buột ra câu cảm thán mang âm hưởng điệu hành trong thơ văn cổ: “Ngẩng trời hỏi vậy - Sao mẹ ta già”. Câu hỏi tự vấn đất trời cũng chính là tự vấn lòng mình. Thơ đã chạm được đến nỗi người, cõi người vừa đăm đăm vừa trống trải. Một sự cô đơn ngỡ như vô vọng: “Không một lời đáo - Mây bay về xa”. Như vậy, bài thơ là nỗi xót xa thưởng cảm của người con trước hình ảnh gầy guộc già nua của mẹ theo năm tháng.
  (schep gg ạ)

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan
Bài tập Ngữ văn Lớp 7 mới nhất
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 7 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư