Đọc “Mẹ” của Đỗ Trung Lai, tôi cảm thấy rất xúc động trước tình mẹ. Đầu tiên, bài thơ là lời nói của người con trai muốn bày tỏ tình cảm của mình với mẹ. Tác giả so sánh và đối chiếu người mẹ với cây cau. Thể hiện điều này, những dòng thơ như “Lưng mẹ cong – Cau vẫn thẳng” và “Cau – ngọn xanh, mẹ – đầu trắng”, “Cau gần trời – mẹ gần đất” giúp người đọc dễ hiểu. Con biết thời gian trôi qua thì mẹ lại càng già đi. Trước hết, hình ảnh “Miếng cau khô – khô gầy như mẹ” khiến người đọc càng buồn, xót xa hơn khi nghĩ về mẹ mình. Và nhân vật người con trong bài viết rất trân trọng nó: “Tôi cầm nó trên tay – tôi không cầm được nước mắt”. Cuối bài, anh tự hỏi: “Không hiểu sao mẹ già rồi?” Một câu hỏi tu từ, dường như chính người con cũng đã biết trước câu trả lời. Chúng ta ngày càng nhận ra rằng mình không thể dừng được bánh xe tàn khốc của thời gian. Hình ảnh cuối bài thơ “Mây bay đi” gợi ý rằng tóc mẹ ngày càng bạc trắng, một ngày nào đó mẹ sẽ rời xa con cái. Bài thơ làm tôi rất cảm động về tình yêu thiêng liêng, chân thành giữa mẹ và con.