Đoạn thơ của Nguyễn Xuân Sanh gợi lên trong tôi một cảm xúc thật ấm áp và gần gũi. Những lời cô giáo giảng không chỉ đơn thuần là kiến thức, mà chúng như những mầm non của yêu thương, thấm đượm trong trang vở thơm tho. Tôi cảm nhận được sự chăm sóc tận tâm của cô, như một người mẹ luôn mong muốn điều tốt đẹp nhất cho học trò. Mỗi điểm mười mà cô cho không chỉ là phần thưởng cho sự nỗ lực học tập, mà còn là sự động viên, khích lệ để tôi tự tin hơn trong hành trình tìm tòi và khám phá tri thức. Từ ánh mắt ngắm nhìn những bông hoa mai nở rộ, tôi nhận ra rằng chính tình yêu thương và sự dìu dắt của cô đã chắp cánh cho những ước mơ của chúng tôi bay cao hơn. Đoạn thơ thật sự đã chạm đến trái tim tôi, khiến tôi thêm trân trọng những kỷ niệm đẹp về thầy cô và mái trường.