Bài thơ Tiếng gà trưa của Xuân Quỳnh để lại trong em nhiều xúc cảm sâu sắc về tình cảm gia đình, đặc biệt là tình yêu thương với người bà. Tiếng gà trưa, một âm thanh giản dị nhưng lại là tiếng vọng của quá khứ, đã khơi gợi trong lòng người lính – cũng chính là Xuân Quỳnh – những ký ức tuổi thơ trong trẻo và bình yên bên bà. Hình ảnh người bà hiện lên thật chân thực và giản dị, như một bóng dáng không bao giờ phai nhạt, mang theo bao nhọc nhằn vì cháu. Em thấy rõ nỗi nhớ thương và sự tri ân sâu sắc của tác giả dành cho bà – người đã chăm sóc, bảo vệ và nuôi nấng.
Về mặt nghệ thuật, Xuân Quỳnh sử dụng giọng điệu thơ nhẹ nhàng, tự nhiên nhưng đầy cảm xúc, làm cho từng câu thơ trở nên gần gũi, thân quen như lời tâm tình. Bằng những hình ảnh quen thuộc như "ổ rơm", "tiếng gà", tác giả đã tái hiện sống động một miền quê thanh bình, nơi có tình yêu thương của bà, và khơi gợi trong lòng người đọc nỗi nhớ về một quê hương gắn bó. Đặc biệt, cách sử dụng điệp ngữ “tiếng gà trưa” xuyên suốt bài thơ không chỉ nhấn mạnh âm thanh thân thương mà còn gợi lên nhịp điệu đều đặn của ký ức, khiến người đọc dễ dàng cảm nhận được dòng cảm xúc dâng trào của tác giả.
Tiếng gà trưa đã khơi gợi trong em tình yêu thương gia đình và trân trọng những khoảnh khắc bên người thân. Những hình ảnh giản dị ấy khiến em nhận ra giá trị của tình thân và tầm quan trọng của việc gìn giữ những ký ức đẹp. Đây thực sự là một bài thơ giàu tình cảm, mang lại cho em niềm xúc động và lòng biết ơn đối với những người yêu thương đã luôn bên cạnh, che chở cho mình.